TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Bản lam căn và cỏ tranh

Trong hai giây ngắn ngủi, Đồ Triều Tịch nôn ra cả mật.

Trực tiếp nôn ra ngoài camera.

[... Xin lỗi ha ha ha ha ha ha, tôi xin thu hồi lời chửi Đồ Triều Tịch vừa rồi, thông cảm cho cậu ta một giây.]

[Đồ Triều Tịch: Biết sớm một tháng trước đánh chết cũng phải cúi đầu làm người.]

Khó khăn mới nôn xong, cả người Đồ Triều Tịch kiệt sức, trực tiếp ngã xuống đất.

Đồ Yểu dịch bước muốn đến nâng anh dậy.

"Đừng! Cô đừng qua đây!"

Đồ Triều Tịch lập tức ngăn lại!

Ánh mắt Đồ Yểu hơi bị tổn thương.

Anh cả hời đúng là không biết tốt xấu.

Đồ Triều Tịch: ...

Anh nhẫn nhịn, nghiến răng: "... Ít nhất cũng phải bỏ cái sọt phân đó xuống!"

"Ồ."

Đồ Yểu bỏ sọt xuống, nâng người dậy, thuận miệng hỏi một câu: "Anh trai, anh còn đói không?"

Đồ Triều Tịch: "... Cảm ơn, không dám đói nữa."

Đồ Yểu: [... Được rồi.]

"Vậy tiếp theo anh muốn làm gì?"

Đồ Triều Tịch nhấc mí mắt, đối diện với ánh mắt vô cùng ân cần của cô: "Cô muốn làm gì?"

Đồ Yểu cười hì hì: "Em và Đại Bàn chơi với anh!"

Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, loại chương trình tạp kỹ này thường sẽ sắp xếp một đống nhiệm vụ hành hạ khách mời.

Bây giờ Đồ Yểu không dám để anh tự do lang thang, đợi lát nữa ngộ nhỡ lại bị dăm ba câu của Mã Trí Viễn dụ vào hố.

Vẫn để dưới mắt mình thì yên tâm hơn.

Đồ Triều Tịch nhìn cô chăm chú, sau một lúc lâu, hừ một tiếng, không phải anh nói, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô nhóc này.

Tư thế này, có khác gì với đám fan xưa kia chạy theo anh, quả thực yêu anh chết đi được.

May mà cô nhóc này hâm mộ anh, nếu hâm mộ lưu lượng nào đó không hợp với anh thì anh đánh gãy chân cô!

... Thôi, việc theo đuổi ngôi sao chỉ có thể dẫn dắt chứ không thể ngăn cản.

"Được thôi."

Chỉ là hiện tại anh cũng không biết làm gì. Dựa theo quy tắc chương trình, bây giờ quan trọng nhất là tìm nguyên liệu, đổi lại khẩu phần ăn hôm nay và chăn đệm.

Nhưng chỗ này có thể tìm được cái gì, còn không bằng theo hai đứa nhỏ này đi dạo.

Việc này vừa đúng ý Đồ Yểu!

Hôm nay cô bận lắm, anh cả hời bằng lòng theo cô là tốt nhất!

Đồ Yểu ôm sọt lên, hùng hồn khí thế đi về phía trước.

"Anh trai! Theo kịp!"

"Hắt xì!"

Đồ Triều Tịch xoa mũi, thấp giọng nói: "... Đến đây."

Bước chân của Đồ Yểu hơi dừng lại, rẽ một góc, chui vào khe núi.

Đối diện, Mã Trí Viễn trơ mắt nhìn ba người một lúc là mất hút, trong lòng lập tức có chút lo lắng.

Chỉ trong một đêm ngắn cộng với sáng nay, anh ta đã thấy cô nhóc Đồ Yểu chết tiệt này quả thực là khắc tinh của anh ta.

Mỗi lần anh ta làm khó Đồ Triều Tịch đều bị cô chen chân, cuối cùng người xui xẻo đều là anh ta.

Ngược lại Đồ Triều Tịch, vừa rồi anh ta xem phòng phát sóng trực tiếp, thái độ của cư dân mạng với anh ngược lại dịu dàng khó hiểu.

Mã Trí Viễn thấy anh ta phải theo kịp xem, tranh thủ xử lý cô nhóc chết tiệt đó, không cho cô cơ hội giúp Đồ Triều Tịch nữa.

Người quay phim không nhịn được nhắc nhở: "Thầy Mã, bên kia đã có thầy Đồ rồi, nếu anh không đổi chỗ khác, nguyên liệu không nhiều đâu, mau đi tìm mới đúng."

Tối hôm qua chăn của Mã Trí Viễn cũng bị tịch thu, nhưng may mắn là tay với chân anh ta đều quấn đầy băng vải, không lạnh chút nào.

"Cũng chẳng có quy định một hướng chỉ cho phép một người đi. Tôi cũng qua xem."

Mã Trí Viễn ngược lại không vội chút nào, anh ta tự tin như vậy là có lý do.

Nói là tự lực cánh sinh, nhưng chương trình để có hiệu ứng giải trí, cũng không định để bọn họ vùi đầu đi tìm thật.

Đã sớm sắp xếp số lượng không ít vật phẩm ở chỗ kín đáo.

Mà một người phụ trách của nhóm thiết bị hậu cần vừa hay là bạn đại học của anh ta, tối qua anh ta đã mua chuộc người đó.

Vì thế không ai biết rõ hơn anh ta, những nguyên liệu này thực ra đều lần lượt giấu trong lùm cây cách ruộng một cây số.

Đợi anh ta xử lý xong Đồ Yểu rồi đi tìm cũng không vội.

Anh ta nói xong thì khập khiễng đi theo.

Phía sau anh ta, Văn Ngữ lộ vẻ do dự, rục rịch cũng muốn đi theo.

Tai nghe lập tức truyền đến tiếng chửi bới!

"Em dám thử đi theo xem! Tổ tiên! May mà tối qua không ai chú ý đến em, sao em lại nói chuyện giúp cô gái thôn quê đó! Không thấy cô ấy là fan của Đồ Triều Tịch sao!"

"Bây giờ, em cách xa bọn họ ra cho tôi!"

"Một lát nữa tôi sẽ gửi cho em vài kịch bản, khi nào rảnh thì học thuộc lòng để chuẩn bị casting."

Văn Ngữ bị mắng chán nản, quay đầu tùy tiện tiếp tục đi.

Giang Dã ở bên cạnh vẫn luôn không động đậy, nhìn thấy cảnh này, hai giây sau cũng đuổi theo Văn Ngữ.

Hai người cứ thế đi chậm rãi trước sau khoảng mười phút.

Ngẩng đầu lên, trước mắt là một khu rừng cây lớn.

...

Bên kia, suốt quá trình Đồ Triều Tịch đều đi theo sau Đồ Yểu.

Ngôi làng này tuy được gọi là vùng đồng bằng, nhưng trước sau đều có một dải sườn đồi lớn làm cho ngôi làng trở thành một lòng chảo. May mà khí hậu còn tạm ổn, càng lên cao thì thảm thực vật càng tươi tốt.

Đồ Triều Tịch đi theo phía sau, nhìn Đồ Yểu thành thạo xuyên qua bụi cỏ, cúi đầu không biết đang lục tìm thứ gì.

Cậu bé mập mạp là một tùy tùng đủ tư cách, chạy tót tét theo sau.

Đồ Triều Tịch đột nhiên có chút lo lắng, đã quen nhìn cô nhóc vênh mặt hất hàm ra lệnh cho anh, sống chết cũng không coi anh ra gì, bây giờ nhìn dáng vẻ khổ sở như một cô gái thôn quê này khiến anh thấy chỗ nào cũng không thoải mái.

Đây không phải là tự tìm phiền sao!

Anh đột nhiên lên tiếng: "Đồ... Đồ Tiểu Mao, chuyện trước kia... cô có muốn nhớ lại không?"

Đồ Yểu không ngẩng đầu, quả quyết lắc đầu: "Không muốn."

"Tại sao?"

Đồ Yểu thở dài, ngồi phịch xuống đất, mặt mũi hoàn toàn vô cảm: "Vì bây giờ em rất vui mà."

Đồ Triều Tịch lập tức càng khó chịu, cô thì vui rồi, nhưng tôi không vui!

"Cô còn đang tìm gì nữa, lề mà lề mề, đừng tìm..."

Lời còn chưa nói xong, trước mắt đã xuất hiện một nắm cỏ dại.

Đồ Triều Tịch nhíu mày: "Cái gì thế?"

Đồ Yểu cười híp mắt: "Bản lam căn và cỏ tranh đấy."

Cô nói xong lấy từ trong túi vải mang theo ra một cái cốc, rửa vài lần sau đó trực tiếp nhét nắm cỏ này vào cốc, dùng một cái thìa sắt lớn giã nát rồi lắc lắc.

Miệng cốc tỏa ra một mùi thảo dược nồng nặc.

Trong ánh mắt sững sờ của Đồ Triều Tịch, Đồ Yểu trực tiếp nhét chai vào tay anh: "Cho anh."

Ánh mắt Đồ Triều Tịch nháy mắt phức tạp. Anh không biết cỏ tranh dùng để làm gì, nhưng biết bản lam căn là cái gì.

"... Đưa tôi làm gì?"

Đồ Yểu nghiêng đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Không phải anh bị cảm lạnh sao?"

Trước kia ở viện phúc lợi, sau núi có một khu rừng dược liệu hoang dã lớn, khi còn nhỏ đồ chơi không nhiều, bà viện trưởng sẽ dẫn các cô nhận biết các loại dược liệu.

Nếu cô không xuyên qua đây, sau này đại học cũng chuẩn bị học ngành Y học cổ truyền.

Xem đến đây, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đồng loạt không vui.

[Phục rồi phục rồi phục rồi! Đồ Triều Tịch có đức hạnh gì năng lực gì, đã sập thành đống đổ nát rồi mà vẫn có fan nhỏ gửi ấm áp thế này!]

[Đột nhiên có chút không nỡ để em gái biết sự thật. Em gái thích Đồ Triều Tịch thế này, nếu biết bộ mặt thật của anh ta thì chắc buồn chết mất.]

[Vừa nãy Đồ Triều Tịch nói gì, cái gì mà có muốn nhớ lại hay không, thế ra em gái bị mất trí nhớ à?]

Đồ Triều Tịch đột nhiên im lặng, nhận lấy rồi cúi đầu uống thuốc, vị đắng nhẹ lập tức tràn đầy toàn bộ khoang miệng.

Nhưng chút khó chịu vừa rồi lại đột nhiên tan biến.

Anh uống thêm một ngụm nữa, động tác đột nhiên dừng lại, cúi mắt nhìn chằm chằm vào đống bã cỏ trong chai.

Bản lam căn... Cỏ tranh?

Anh lập tức ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, xung quanh đều là đống cỏ dày đặc, từng khóm từng khóm hết sức um tùm.

Hít... Nhiệm vụ hôm nay của anh là gì nhỉ?

Ánh mắt quay sang, nhìn chằm chằm vào Đồ Yểu đang chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.

4

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.