TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Ngu Diệu dựa theo hướng dẫn, thô bạo bóc mấy viên thuốc ra, rồi đặt ly nước ấm lên tủ đầu giường cạnh Ngu Chi, khẽ lay cô hai cái: “Uống thuốc.”

Ngu Chi ngoan ngoãn ngồi dậy, nhưng vẫn chưa uống thuốc ngay.

Cô ngơ ngác nhìn Ngu Diệu đang đứng trước mặt, như thể không phân biệt được đây là mơ hay thực.

Ngu Diệu đưa tay quơ quơ trước mắt cô, Ngu Chi vậy mà cũng ngây ngốc, ánh mắt cứ lơ đãng di chuyển theo tay anh, nhìn qua trông rất buồn cười.

Không hiểu sao, Ngu Diệu lại kiên nhẫn hơn bình thường: “Há miệng, a...”

Anh như đang dỗ một đứa trẻ, Ngu Chi ngoan ngoãn nghe lời há miệng.

Ngu Diệu nhân cơ hội nhét hết viên thuốc vào, rồi cầm ly nước ấm đưa đến bên miệng cô.

Ngu Chi ngoan ngoãn cúi đầu uống nước.

Mi mắt cô khẽ cụp xuống, hàng lông mi dài, dày, đổ bóng nhẹ lên bầu mắt, trông vừa dịu dàng vừa đáng yêu.

Giây phút này, hình ảnh ấy thật giống với dáng vẻ “em gái ngoan” trong tưởng tượng của Ngu Diệu.

Cuối cùng cũng cho cô uống xong thuốc, anh thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng quản gia Trương còn mang thêm một lọ thuốc bôi ngoài da, nói rằng dùng lên sẽ giúp mẩn đỏ lặn nhanh hơn.

Ngu Chi trước nay rất chú trọng nhan sắc, tuy thẩm mỹ của cô khiến Ngu Diệu khó hiểu, nhưng anh biết con gái đều không thể chấp nhận trên mặt xuất hiện đầy mẩn đỏ như vậy.

Coi như giúp đến cùng, Ngu Diệu chăm chỉ lấy thuốc mỡ, bôi lên tăm bông.

Những nốt mẩn đỏ hiện rõ trên làn da trắng mịn, nhìn qua rất đáng sợ, tuy không quá nghiêm trọng nhưng lại dày đặc.

Đây là lần đầu tiên Ngu Diệu bôi thuốc cho người khác, vừa mới thoa lên, Ngu Chi đã khẽ rùng mình, hít một hơi lạnh.

“Đau... Đau lắm không?” Ngu Diệu hơi lúng túng, dường như anh đã dùng lực hơi mạnh.

Nhưng Ngu Chi lại không hề nổi giận như bình thường, chỉ lắc đầu: “Không đau, chỉ là... Hơi lạnh.”

Lạnh? Thuốc mỡ sao lại lạnh?

Ngu Diệu đưa mu bàn tay lên trán cô, quả nhiên đang sốt.

“Không phải lạnh,” Ngu Diệu kiên nhẫn giải thích: “Là em bị dị ứng nên phát sốt. Em có biết mình dị ứng với gì không?”

“À...” Ngu Chi khó chịu bĩu môi: “Em dị ứng với cồn.”

Ngu Diệu vốn nghĩ cô dị ứng với thành phần món ăn, không ngờ cô lại nói là dị ứng với cồn.

“Em biết mình dị ứng mà còn uống?” Ngu Diệu giọng gắt gỏng, bực bội bôi thêm một đống thuốc mỡ lên mặt cô.

“Nhưng... Nếu em không uống, mọi người sẽ giận...”

Ngu Chi ấm ức nói: “Cho nên em chỉ uống một chút, em tưởng sẽ không sao...”

3

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.