0 chữ
Chương 5
Chương 5
Ngu Diệu nhớ lại chuyện lúc nãy, khi Ngu Chi bị Ngu Ngã nhắc nhở vì không uống hết.
“Em biết mình bị dị ứng thì nói thẳng ra đi, mọi người làm sao có thể vì chuyện đó mà giận em được?” Ngu Diệu thật sự không thể hiểu nổi cách nghĩ của cô.
“Nhưng... Em đã nói với chị rồi mà...”
Ngu Chi khẽ kéo vạt áo anh, giọng yếu ớt: “Anh ơi, đừng giận em mà...”
Ngu Diệu khựng lại trong chốc lát. Cô nói với Tiểu Ngã rồi sao? Vậy tại sao Tiểu Ngã vẫn kêu cô uống hết?
Anh còn chưa kịp nghĩ kỹ, bên này đã theo bản năng lên tiếng dỗ dành: “Anh không giận em.”
“Vậy... Sau này anh cũng đừng giận em nữa nha!”
Cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, đôi mắt cong cong, lộ ra nụ cười ngây thơ rạng rỡ: “Được không?”
Cho dù trước đó anh có tức giận đến mấy, nhìn nụ cười ấy cũng tan biến sạch.
Anh như bị điều khiển, khẽ chạm vào lúm đồng tiền của cô, bất giác cười nhẹ: “Được.”
Chỉ cần em luôn ngoan như bây giờ.
Anh âm thầm bổ sung trong lòng.
Ngu Chi nghe được lời hứa, như trút được gánh nặng, rúc vào chăn rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngu Diệu đứng bên mép giường, nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, mãi sau mới rời đi.
---
“Ba, đã điều tra xong chưa?”
Lúc Ngu Diệu xuống lầu, chỉ còn Ngu Cát, Lê Thư Dung và Ngu Ngã ngồi trong phòng khách.
Bầu không khí lại không giống như anh tưởng - không hề giận dữ hay nặng nề.
Ngu Ngã ngồi ngay ngắn bên cạnh Lê Thư Dung, gương mặt thanh tú tràn đầy áy náy: “A Diệu, là em sai...”
Ngu Diệu chưa nghe hết đã lập tức cắt lời, giọng trách móc: “Tiểu Ngã, em biết Ngu Chi dị ứng với cồn, sao còn kêu em ấy uống rượu?”
“Hả?” Ngu Ngã sững người, cô làm sao biết Ngu Chi dị ứng với cồn?
Lê Thư Dung vỗ vỗ tay cô, dịu giọng giải thích thay: “A Diệu, mọi người cũng đâu biết Ngu Chi bị dị ứng với cồn, sao con lại trách Tiểu Ngã được?”
Ngu Diệu nhíu mày, anh không tin Ngu Chi nói dối.
Lúc đó cô đang dị ứng phát sốt, còn bị ảnh hưởng bởi thuốc Aletraline, tình cảm thật bị phóng đại, ý thức mơ hồ, sao có thể bịa chuyện được?
Anh chỉ cảm thấy mẹ đang cố giữ thể diện cho Ngu Ngã, anh không đồng tình nhưng cuối cùng vẫn không truy hỏi thêm.
Dù sao Tiểu Ngã cũng lớn lên cùng anh, tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng trong lòng anh, cô không khác gì em gái ruột.
Hơn nữa, có lẽ chỉ là Tiểu Ngã vô tình quên mất.
“Vậy còn thuốc thì sao?” Ngu Diệu chuyển sang vấn đề khác.
Ngu Cát khẽ ho, nhấp một ngụm trà: “Là người hầu làm, ba đã đuổi cô ta rồi.”
Trên mặt Ngu Diệu đầy nghi hoặc: “Người hầu? Người hầu thì lý do gì phải làm vậy? Hơn nữa, chẳng phải nên báo lên Cục Điều Tra sao?”
Ngu Cát biết mình hơi đuối lý, nhưng dù trước mặt con trai, ông vẫn giữ uy nghiêm của một gia chủ.
“Đủ rồi! Chuyện như vậy mà con còn muốn làm ầm lên đến mức báo Cục Điều Tra sao?” Ngu Cát đập bàn, dứt khoát nói: “Dừng ở đây!”
“Em biết mình bị dị ứng thì nói thẳng ra đi, mọi người làm sao có thể vì chuyện đó mà giận em được?” Ngu Diệu thật sự không thể hiểu nổi cách nghĩ của cô.
“Nhưng... Em đã nói với chị rồi mà...”
Ngu Chi khẽ kéo vạt áo anh, giọng yếu ớt: “Anh ơi, đừng giận em mà...”
Ngu Diệu khựng lại trong chốc lát. Cô nói với Tiểu Ngã rồi sao? Vậy tại sao Tiểu Ngã vẫn kêu cô uống hết?
Anh còn chưa kịp nghĩ kỹ, bên này đã theo bản năng lên tiếng dỗ dành: “Anh không giận em.”
“Vậy... Sau này anh cũng đừng giận em nữa nha!”
Cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, đôi mắt cong cong, lộ ra nụ cười ngây thơ rạng rỡ: “Được không?”
Cho dù trước đó anh có tức giận đến mấy, nhìn nụ cười ấy cũng tan biến sạch.
Chỉ cần em luôn ngoan như bây giờ.
Anh âm thầm bổ sung trong lòng.
Ngu Chi nghe được lời hứa, như trút được gánh nặng, rúc vào chăn rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngu Diệu đứng bên mép giường, nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, mãi sau mới rời đi.
---
“Ba, đã điều tra xong chưa?”
Lúc Ngu Diệu xuống lầu, chỉ còn Ngu Cát, Lê Thư Dung và Ngu Ngã ngồi trong phòng khách.
Bầu không khí lại không giống như anh tưởng - không hề giận dữ hay nặng nề.
Ngu Ngã ngồi ngay ngắn bên cạnh Lê Thư Dung, gương mặt thanh tú tràn đầy áy náy: “A Diệu, là em sai...”
Ngu Diệu chưa nghe hết đã lập tức cắt lời, giọng trách móc: “Tiểu Ngã, em biết Ngu Chi dị ứng với cồn, sao còn kêu em ấy uống rượu?”
“Hả?” Ngu Ngã sững người, cô làm sao biết Ngu Chi dị ứng với cồn?
Ngu Diệu nhíu mày, anh không tin Ngu Chi nói dối.
Lúc đó cô đang dị ứng phát sốt, còn bị ảnh hưởng bởi thuốc Aletraline, tình cảm thật bị phóng đại, ý thức mơ hồ, sao có thể bịa chuyện được?
Anh chỉ cảm thấy mẹ đang cố giữ thể diện cho Ngu Ngã, anh không đồng tình nhưng cuối cùng vẫn không truy hỏi thêm.
Dù sao Tiểu Ngã cũng lớn lên cùng anh, tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng trong lòng anh, cô không khác gì em gái ruột.
Hơn nữa, có lẽ chỉ là Tiểu Ngã vô tình quên mất.
“Vậy còn thuốc thì sao?” Ngu Diệu chuyển sang vấn đề khác.
Ngu Cát khẽ ho, nhấp một ngụm trà: “Là người hầu làm, ba đã đuổi cô ta rồi.”
Trên mặt Ngu Diệu đầy nghi hoặc: “Người hầu? Người hầu thì lý do gì phải làm vậy? Hơn nữa, chẳng phải nên báo lên Cục Điều Tra sao?”
“Đủ rồi! Chuyện như vậy mà con còn muốn làm ầm lên đến mức báo Cục Điều Tra sao?” Ngu Cát đập bàn, dứt khoát nói: “Dừng ở đây!”
3
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
