0 chữ
Chương 3
Chương 3
Anh bế Ngu Chi - cô gái nhìn qua vừa yếu ớt vừa ngoan ngoãn chuẩn bị đi lên lầu, nhưng đột nhiên dừng bước.
Ánh mắt Ngu Diệu dừng lại trên ly rượu mà Ngu Chi vừa uống, anh hơi do dự, cúi xuống ghé sát để ngửi thử.
Nhưng anh quên mất rằng trước ngực mình vẫn đang ôm một người, mãi đến khi hơi thở nóng rực của cô xuyên qua lớp áo sơ mi, truyền đến l*иg ngực, Ngu Diệu mới sực tỉnh, lập tức đứng thẳng dậy.
“Có chuyện gì vậy?” Lê Thư Dung lo lắng hỏi.
Ngu Diệu nhíu mày, giọng trầm xuống: “Trong rượu có Aletraline?”
Siêu phàm giả cấp S có ngũ giác cực kỳ nhạy bén, từ hơi thở của Ngu Chi, anh đã cảm nhận được sự khác thường, ghé sát vào miệng ly thì phát hiện ra vấn đề ngay.
Aletraline là một loại thuốc dùng để điều trị bệnh tinh thần, khi sử dụng đơn lẻ sẽ làm cảm xúc người dùng trở nên cực đoan, đồng thời khiến ý thức mơ hồ, dễ hôn mê.
Với những siêu phàm giả có tinh thần thể không ổn định, loại thuốc này rất thường thấy ở các trung tâm chữa trị.
Nhưng tuyệt đối không nên xuất hiện trong ly rượu của Ngu Chi.
Nghe Ngu Diệu nói vậy, cả bàn tiệc lập tức biến sắc.
“A Diệu, con đưa Ngu Chi lên lầu trước đi.” Ngu Cát không tiện nổi giận ngay trước mặt mọi người: “Chuyện này để ba xử lý.”
Một vụ bê bối như vậy xảy ra ngay tại tiệc gia đình, chẳng khác nào vả thẳng vào mặt Ngu Cát. Là gia chủ, ông không thể chấp nhận chuyện con gái mình bị bỏ thuốc ngay trên bàn tiệc.
Ngu Diệu mím môi, không nói gì thêm, ôm Ngu Chi rời khỏi bàn tiệc, đi lên lầu.
---
Phòng của Ngu Chi nằm ở lầu hai, cùng tầng với phòng của Ngu Diệu và Ngu Ngã.
Nhà họ Ngu luôn coi trọng mặt mũi, nhưng ít nhất ở chuyện sắp xếp phòng ốc, họ vẫn không phân biệt đối xử với con gái ruột.
Ngu Diệu nghiêng người đẩy khẽ cánh cửa phòng ngủ, rồi đặt Ngu Chi lên giường.
Sau đó anh mới có thời gian liếc sơ qua căn phòng.
Phòng vẫn bừa bộn, lộn xộn như trước, cảm giác khó chịu trong lòng anh lại dâng lên cuồn cuộn.
Tủ quần áo mở ra toàn những bộ đồ không đứng đắn, trên bàn trang điểm thì bày đầy trang sức lòe loẹt, không theo phong cách chính thống.
Mấy món đồ lặt vặt mà Ngu Chi mang về vẫn còn chất đống lộn xộn trên chiếc ghế gần cửa sổ.
Điều đó khiến Ngu Diệu vốn có thẩm mỹ cao, ưa sạch sẽ không khỏi nhíu mày đầy ghét bỏ.
Nếu không phải vì đây là em gái ruột mà anh đã lo lắng, quan tâm suốt mười mấy năm qua...
Tiếng gõ cửa bất ngờ cắt đứt dòng suy nghĩ của Ngu Diệu, là quản gia Trương mang thuốc dị ứng cùng nước ấm lên. Ông cẩn thận dặn anh cách dùng thuốc và liều lượng.
Ngu Diệu “ừ” một tiếng, sau đó quản gia Trương khép cửa lại, rời đi.
“Ngu Chi.” Ánh mắt Ngu Diệu nhìn về phía cô gái đang nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường: “Tự mình uống thuốc đi.”
Lúc này, đôi mắt Ngu Chi tuy mở ra, nhưng rõ ràng cô vẫn đang trong trạng thái mơ màng, không tỉnh táo.
Ngu Diệu không kiên nhẫn mà khẽ “chậc” một tiếng, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Ngu Chi ngoan ngoãn, yếu đuối đến thế, cuối cùng anh vẫn không nỡ cứng rắn bỏ mặc cô.
Ánh mắt Ngu Diệu dừng lại trên ly rượu mà Ngu Chi vừa uống, anh hơi do dự, cúi xuống ghé sát để ngửi thử.
Nhưng anh quên mất rằng trước ngực mình vẫn đang ôm một người, mãi đến khi hơi thở nóng rực của cô xuyên qua lớp áo sơ mi, truyền đến l*иg ngực, Ngu Diệu mới sực tỉnh, lập tức đứng thẳng dậy.
“Có chuyện gì vậy?” Lê Thư Dung lo lắng hỏi.
Ngu Diệu nhíu mày, giọng trầm xuống: “Trong rượu có Aletraline?”
Siêu phàm giả cấp S có ngũ giác cực kỳ nhạy bén, từ hơi thở của Ngu Chi, anh đã cảm nhận được sự khác thường, ghé sát vào miệng ly thì phát hiện ra vấn đề ngay.
Aletraline là một loại thuốc dùng để điều trị bệnh tinh thần, khi sử dụng đơn lẻ sẽ làm cảm xúc người dùng trở nên cực đoan, đồng thời khiến ý thức mơ hồ, dễ hôn mê.
Nhưng tuyệt đối không nên xuất hiện trong ly rượu của Ngu Chi.
Nghe Ngu Diệu nói vậy, cả bàn tiệc lập tức biến sắc.
“A Diệu, con đưa Ngu Chi lên lầu trước đi.” Ngu Cát không tiện nổi giận ngay trước mặt mọi người: “Chuyện này để ba xử lý.”
Một vụ bê bối như vậy xảy ra ngay tại tiệc gia đình, chẳng khác nào vả thẳng vào mặt Ngu Cát. Là gia chủ, ông không thể chấp nhận chuyện con gái mình bị bỏ thuốc ngay trên bàn tiệc.
Ngu Diệu mím môi, không nói gì thêm, ôm Ngu Chi rời khỏi bàn tiệc, đi lên lầu.
---
Phòng của Ngu Chi nằm ở lầu hai, cùng tầng với phòng của Ngu Diệu và Ngu Ngã.
Nhà họ Ngu luôn coi trọng mặt mũi, nhưng ít nhất ở chuyện sắp xếp phòng ốc, họ vẫn không phân biệt đối xử với con gái ruột.
Sau đó anh mới có thời gian liếc sơ qua căn phòng.
Phòng vẫn bừa bộn, lộn xộn như trước, cảm giác khó chịu trong lòng anh lại dâng lên cuồn cuộn.
Tủ quần áo mở ra toàn những bộ đồ không đứng đắn, trên bàn trang điểm thì bày đầy trang sức lòe loẹt, không theo phong cách chính thống.
Mấy món đồ lặt vặt mà Ngu Chi mang về vẫn còn chất đống lộn xộn trên chiếc ghế gần cửa sổ.
Điều đó khiến Ngu Diệu vốn có thẩm mỹ cao, ưa sạch sẽ không khỏi nhíu mày đầy ghét bỏ.
Nếu không phải vì đây là em gái ruột mà anh đã lo lắng, quan tâm suốt mười mấy năm qua...
Tiếng gõ cửa bất ngờ cắt đứt dòng suy nghĩ của Ngu Diệu, là quản gia Trương mang thuốc dị ứng cùng nước ấm lên. Ông cẩn thận dặn anh cách dùng thuốc và liều lượng.
“Ngu Chi.” Ánh mắt Ngu Diệu nhìn về phía cô gái đang nửa tỉnh nửa mê nằm trên giường: “Tự mình uống thuốc đi.”
Lúc này, đôi mắt Ngu Chi tuy mở ra, nhưng rõ ràng cô vẫn đang trong trạng thái mơ màng, không tỉnh táo.
Ngu Diệu không kiên nhẫn mà khẽ “chậc” một tiếng, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Ngu Chi ngoan ngoãn, yếu đuối đến thế, cuối cùng anh vẫn không nỡ cứng rắn bỏ mặc cô.
3
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
