0 chữ
Chương 2
Chương 2
Cô xuyên vào một quyển tiểu thuyết tinh tế máu chó có tên "Cục cưng trong lòng bàn tay cô vừa mềm vừa ngọt, các đại lão điên cuồng nuông chiều", trở thành nữ phụ ác độc cùng tên với cô - Ngu Chi.
Ngu Chi là thiên kim thật sự mà nhà họ Ngu vừa mới tìm về được mấy tháng, còn nữ chính Ngu Ngã lại là con nuôi được nhà họ Ngu nuôi dưỡng suốt mười mấy năm.
Bên ngoài, mọi người đều cho rằng Ngu Ngã mới chính là đại tiểu thư nhà họ Ngu từ trước đến nay.
Trong lòng Ngu Chi vốn đã không cân bằng, lại thường xuyên bị Ngu Ngã cố ý châm chọc, kích động, khiến cô nhiều lần làm ra những chuyện bốc đồng, mất kiểm soát.
Điều này khiến Ngu Chi càng bị gia đình ghét bỏ, mà những nam chính vốn có thiện cảm với Ngu Ngã cũng vì thế mà chán ghét Ngu Chi thêm.
Hôm nay là bữa tiệc của nhà họ Ngu, Ngu Chi vừa mới kết thúc một đợt cấm túc, lại vì dị ứng cồn kết hợp với tác dụng của thuốc mà kích động, náo loạn ầm ĩ ngay trên bàn ăn, khiến Ngu Cát giận tím mặt.
Kết quả, Ngu Chi bị cấm túc thêm một tháng, đồng thời còn bị cắt tiền sinh hoạt.
---
Nhưng hiện tại, ly rượu này vừa khéo trở thành cái cớ thuận lợi để Ngu Chi “thuận nước đẩy thuyền”.
Đối với việc giả vờ ngoan ngoãn để lấy lòng, cô luôn thành thạo, dễ dàng như trở bàn tay.
“Ba ơi.”
Ngu Chi buông đũa bạc, giọng mềm mại, nhẹ nhàng như tơ: “Con thấy hơi choáng váng đầu.”
Giọng cô mềm như lông chim khẽ lướt qua tim mọi người.
Ngu Cát hơi kinh ngạc quay sang nhìn cô, nhíu mày: “Mặt con sao thế này?”
Mẹ - Lê Thư Dung lập tức hoảng hốt kêu lên: “Dị ứng? Quản gia Trương...”
Bà gọi quản gia tới, hỏi có phải trong món ăn có thành phần nào khiến Ngu Chi bị dị ứng không.
Quản gia Trương hơi do dự, như không biết nên trả lời thế nào: “Tiểu thư Chi không có...”
Lúc này Lê Thư Dung mới sực nhớ ra, từ lúc Ngu Chi được đón về đến nay, cô vẫn chưa từng đến trung tâm y tế kiểm tra sức khỏe.
Vì thế, mọi người hoàn toàn không biết cô dị ứng với thứ gì.
Lê Thư Dung xấu hổ xua tay, ra hiệu cho quản gia lui xuống, việc này cũng không tiện nói thêm.
Trên mặt Ngu Chi đã nổi đầy mẩn đỏ, vừa nóng vừa ngứa.
“Ba ơi.”
Cô lại khẽ gọi: “Con thấy không khỏe sau khi uống rượu, con có thể về phòng trước được không?”
Đối mặt với lời xin phép nhẹ nhàng của con gái đang chịu đựng khó chịu, dù trong lòng Ngu Cát có nhiều bất mãn, ông cũng không nỡ nặng lời.
“Đi đi.”
Ngu Cát chỉ lạnh nhạt đáp.
Ngu Chi chậm rãi đẩy ghế ra sau, tay giữ chặt ghế không phát ra chút tiếng động dư thừa nào.
Khi đứng dậy, chân cô đột nhiên mềm nhũn, cơ thể khẽ nghiêng về bên phải.
Một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy eo cô, ngay sau đó, đôi chân cô rời khỏi mặt đất - cô được bế lên kiểu công chúa.
“Để anh đưa em lên.” Khuôn mặt tinh xảo của Ngu Diệu thoáng hiện lên một tia lo lắng không rõ: “Quản gia Trương, mang thuốc dị ứng lên giúp tôi.”
Ngu Diệu chính là anh ruột của Ngu Chi, hơn cô hai tuổi.
Ngu Chi là thiên kim thật sự mà nhà họ Ngu vừa mới tìm về được mấy tháng, còn nữ chính Ngu Ngã lại là con nuôi được nhà họ Ngu nuôi dưỡng suốt mười mấy năm.
Bên ngoài, mọi người đều cho rằng Ngu Ngã mới chính là đại tiểu thư nhà họ Ngu từ trước đến nay.
Trong lòng Ngu Chi vốn đã không cân bằng, lại thường xuyên bị Ngu Ngã cố ý châm chọc, kích động, khiến cô nhiều lần làm ra những chuyện bốc đồng, mất kiểm soát.
Điều này khiến Ngu Chi càng bị gia đình ghét bỏ, mà những nam chính vốn có thiện cảm với Ngu Ngã cũng vì thế mà chán ghét Ngu Chi thêm.
Hôm nay là bữa tiệc của nhà họ Ngu, Ngu Chi vừa mới kết thúc một đợt cấm túc, lại vì dị ứng cồn kết hợp với tác dụng của thuốc mà kích động, náo loạn ầm ĩ ngay trên bàn ăn, khiến Ngu Cát giận tím mặt.
---
Nhưng hiện tại, ly rượu này vừa khéo trở thành cái cớ thuận lợi để Ngu Chi “thuận nước đẩy thuyền”.
Đối với việc giả vờ ngoan ngoãn để lấy lòng, cô luôn thành thạo, dễ dàng như trở bàn tay.
“Ba ơi.”
Ngu Chi buông đũa bạc, giọng mềm mại, nhẹ nhàng như tơ: “Con thấy hơi choáng váng đầu.”
Giọng cô mềm như lông chim khẽ lướt qua tim mọi người.
Ngu Cát hơi kinh ngạc quay sang nhìn cô, nhíu mày: “Mặt con sao thế này?”
Mẹ - Lê Thư Dung lập tức hoảng hốt kêu lên: “Dị ứng? Quản gia Trương...”
Bà gọi quản gia tới, hỏi có phải trong món ăn có thành phần nào khiến Ngu Chi bị dị ứng không.
Quản gia Trương hơi do dự, như không biết nên trả lời thế nào: “Tiểu thư Chi không có...”
Lúc này Lê Thư Dung mới sực nhớ ra, từ lúc Ngu Chi được đón về đến nay, cô vẫn chưa từng đến trung tâm y tế kiểm tra sức khỏe.
Lê Thư Dung xấu hổ xua tay, ra hiệu cho quản gia lui xuống, việc này cũng không tiện nói thêm.
Trên mặt Ngu Chi đã nổi đầy mẩn đỏ, vừa nóng vừa ngứa.
“Ba ơi.”
Cô lại khẽ gọi: “Con thấy không khỏe sau khi uống rượu, con có thể về phòng trước được không?”
Đối mặt với lời xin phép nhẹ nhàng của con gái đang chịu đựng khó chịu, dù trong lòng Ngu Cát có nhiều bất mãn, ông cũng không nỡ nặng lời.
“Đi đi.”
Ngu Cát chỉ lạnh nhạt đáp.
Ngu Chi chậm rãi đẩy ghế ra sau, tay giữ chặt ghế không phát ra chút tiếng động dư thừa nào.
Khi đứng dậy, chân cô đột nhiên mềm nhũn, cơ thể khẽ nghiêng về bên phải.
Một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy eo cô, ngay sau đó, đôi chân cô rời khỏi mặt đất - cô được bế lên kiểu công chúa.
Ngu Diệu chính là anh ruột của Ngu Chi, hơn cô hai tuổi.
3
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
