0 chữ
Chương 45
Chương 45: Dì hai
Hơn hai trăm cân ớt, mỗi cân hai mươi lăm đồng, bán được hơn năm nghìn tệ. (Khoảng 17 triệu rưỡi.)
Việc quét mã thanh toán là dùng tài khoản của Lâm Thục Phương, vì Đường Tuyết Mị chưa dám để tiền vào tài khoản mình, sợ có sơ suất sẽ bị tìm ra.
Cô tuyệt đối không muốn nam chính lần ra tung tích của mình qua chuyện này.
Lâm Thục Phương hài lòng ngắm con số trong tài khoản, khuôn mặt tươi tỉnh như bớt hẳn mấy nếp nhăn: “Mị Nhi, còn lại hơn chục cân, mình đem biếu dì hai với dì út con một ít đi.”
Nhà nguyên chủ Lâm Thục Phương có ba chị em gái, bà là chị cả, bên dưới còn hai em gái.
Người em gái thứ nhất là Lâm Thục Cầm, mở một cửa hàng tạp hóa gần trường học trong huyện. Nhà có hai con trai, một đứa vừa vào đại học, một đứa vẫn đang học cấp ba.
Cửa hàng tạp hóa của bà ấy làm ăn cũng khá, năm ngoái vừa mua được một căn nhà ở huyện Phục, coi như đã định cư hẳn ở thành phố này.
Cô em út tên Lâm Thục Quyên, là người có học nhất trong ba chị em, cũng là người duy nhất có công việc ổn định.
Lâm Thục Quyên làm giáo viên trung học cơ sở, chồng là cảnh sát. Hai người kết hôn muộn, ba mươi tuổi mới cưới, chỉ sinh một bé gái, năm nay cô bé đã tám tuổi.
Cuộc sống của hai em gái đều khá giả hơn chị cả một chút, lại thường giúp đỡ chị cả. Nhưng từ khi Lâm Thục Phương chiếm lấy thân thể này, bà không tiện để các em giúp mình quá nhiều.
Dù vậy vào dịp lễ Tết, ba gia đình vẫn tụ họp lại; nhà Lâm Thục Phương trồng được gì cũng đều gửi cho hai em gái ăn lấy thảo.
Còn hai em gái mỗi lần cũng mang nhiều thứ sang cho chị, tình cảm ba chị em khá tốt.
Không như cô em gái của Đường Kiến Quốc, chỉ biết nhận chứ không biết cho, nhận xong còn chê bai này nọ.
Lâm Thục Phương dẫn Đường Tuyết Mị đến cửa hàng tạp hóa của Lâm Thục Cầm trước.
Cửa hàng này nằm gần trường học của Lâm Thục Quyên, vốn là cô em út nhờ người sang nhượng lại cho.
Đường Tuyết Mị ngẩng đầu nhìn, thấy biển hiệu khá to, đề mấy chữ “Tạp hoá Dật Thần”. Nơi này không phải cửa hàng nhỏ như trong tưởng tượng của cô.
Bước vào bên trong, diện tích phải hơn trăm mét vuông. Bên cạnh quầy tính tiền có một bàn trà, trên bàn bày sẵn bộ ấm chén, xung quanh có kê vài chiếc ghế.
Bên trong có nhiều dãy kệ, hàng hóa phân loại rõ ràng: đồ dùng học tập, các loại đồ ăn vặt, rau quả, nhu yếu phẩm hằng ngày... đều có đủ cả.
Đường Tuyết Mị nhìn quanh một vòng, thấy hàng hóa đầy đủ, kệ sạch sẽ ngăn nắp, sàn nhà cũng được quét dọn rất gọn gàng.
Gọi là “tạp hóa”, nhưng thực ra giống một siêu thị mini hơn.
Lúc này chưa tan học nên cửa hàng không đông khách, Lâm Thục Cầm đang kiểm hàng. Nghe tiếng “hoan nghênh quý khách” ở cửa, bà liền bước ra, vừa ra đã thấy chị cả và... cháu gái?
“Chị cả, sao hôm nay chị lại đến đây?” Lâm Thục Cầm vội bỏ cuốn sổ và cây bút xuống, đi đến bên Lâm Thục Phương, rồi không nhịn được nhìn Đường Tuyết Mị vài lần, có hơi không chắc chắn: “Đây là Tuyết Mị sao?”
Lâm Thục Phương nhanh chóng giải thích: “Ừ, Mị Nhi về được hơn hai tháng rồi. Nhà bận làm ruộng nên chị quên mất chưa nói với các em. Hôm nay bọn chị vào huyện đón con, nhân tiện bán ít ớt nên ghé đưa cho các em một ít.”
Lâm Thục Cầm kéo tay Đường Tuyết Mị, nhìn cô chăm chú: “Tuyết Mị càng lớn càng xinh, dì hai mấy năm rồi chưa gặp con.”
Đường Tuyết Mị mỉm cười dịu dàng: “Con cũng mấy năm rồi chưa gặp dì hai. Dì hai ngày càng xinh đẹp.”
Việc quét mã thanh toán là dùng tài khoản của Lâm Thục Phương, vì Đường Tuyết Mị chưa dám để tiền vào tài khoản mình, sợ có sơ suất sẽ bị tìm ra.
Cô tuyệt đối không muốn nam chính lần ra tung tích của mình qua chuyện này.
Lâm Thục Phương hài lòng ngắm con số trong tài khoản, khuôn mặt tươi tỉnh như bớt hẳn mấy nếp nhăn: “Mị Nhi, còn lại hơn chục cân, mình đem biếu dì hai với dì út con một ít đi.”
Nhà nguyên chủ Lâm Thục Phương có ba chị em gái, bà là chị cả, bên dưới còn hai em gái.
Người em gái thứ nhất là Lâm Thục Cầm, mở một cửa hàng tạp hóa gần trường học trong huyện. Nhà có hai con trai, một đứa vừa vào đại học, một đứa vẫn đang học cấp ba.
Cửa hàng tạp hóa của bà ấy làm ăn cũng khá, năm ngoái vừa mua được một căn nhà ở huyện Phục, coi như đã định cư hẳn ở thành phố này.
Lâm Thục Quyên làm giáo viên trung học cơ sở, chồng là cảnh sát. Hai người kết hôn muộn, ba mươi tuổi mới cưới, chỉ sinh một bé gái, năm nay cô bé đã tám tuổi.
Cuộc sống của hai em gái đều khá giả hơn chị cả một chút, lại thường giúp đỡ chị cả. Nhưng từ khi Lâm Thục Phương chiếm lấy thân thể này, bà không tiện để các em giúp mình quá nhiều.
Dù vậy vào dịp lễ Tết, ba gia đình vẫn tụ họp lại; nhà Lâm Thục Phương trồng được gì cũng đều gửi cho hai em gái ăn lấy thảo.
Còn hai em gái mỗi lần cũng mang nhiều thứ sang cho chị, tình cảm ba chị em khá tốt.
Không như cô em gái của Đường Kiến Quốc, chỉ biết nhận chứ không biết cho, nhận xong còn chê bai này nọ.
Cửa hàng này nằm gần trường học của Lâm Thục Quyên, vốn là cô em út nhờ người sang nhượng lại cho.
Đường Tuyết Mị ngẩng đầu nhìn, thấy biển hiệu khá to, đề mấy chữ “Tạp hoá Dật Thần”. Nơi này không phải cửa hàng nhỏ như trong tưởng tượng của cô.
Bước vào bên trong, diện tích phải hơn trăm mét vuông. Bên cạnh quầy tính tiền có một bàn trà, trên bàn bày sẵn bộ ấm chén, xung quanh có kê vài chiếc ghế.
Bên trong có nhiều dãy kệ, hàng hóa phân loại rõ ràng: đồ dùng học tập, các loại đồ ăn vặt, rau quả, nhu yếu phẩm hằng ngày... đều có đủ cả.
Đường Tuyết Mị nhìn quanh một vòng, thấy hàng hóa đầy đủ, kệ sạch sẽ ngăn nắp, sàn nhà cũng được quét dọn rất gọn gàng.
Lúc này chưa tan học nên cửa hàng không đông khách, Lâm Thục Cầm đang kiểm hàng. Nghe tiếng “hoan nghênh quý khách” ở cửa, bà liền bước ra, vừa ra đã thấy chị cả và... cháu gái?
“Chị cả, sao hôm nay chị lại đến đây?” Lâm Thục Cầm vội bỏ cuốn sổ và cây bút xuống, đi đến bên Lâm Thục Phương, rồi không nhịn được nhìn Đường Tuyết Mị vài lần, có hơi không chắc chắn: “Đây là Tuyết Mị sao?”
Lâm Thục Phương nhanh chóng giải thích: “Ừ, Mị Nhi về được hơn hai tháng rồi. Nhà bận làm ruộng nên chị quên mất chưa nói với các em. Hôm nay bọn chị vào huyện đón con, nhân tiện bán ít ớt nên ghé đưa cho các em một ít.”
Lâm Thục Cầm kéo tay Đường Tuyết Mị, nhìn cô chăm chú: “Tuyết Mị càng lớn càng xinh, dì hai mấy năm rồi chưa gặp con.”
Đường Tuyết Mị mỉm cười dịu dàng: “Con cũng mấy năm rồi chưa gặp dì hai. Dì hai ngày càng xinh đẹp.”
1
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
