0 chữ
Chương 44
Chương 44: Nhóm chat bán hàng
Ngay khi cắt ớt, mùi thơm cay nồng tươi mát đã khiến cô ta chú ý; đến khi xào chín, hương thơm càng tuyệt vời hơn.
Cô ta vội múc cơm, chẳng buồn bật video để vừa ăn vừa xem như thường ngày, cứ thế mà ăn lấy ăn để.
Đến khi thỏa mãn ngẩng đầu lên thì cơm và đồ ăn đã sạch trơn, ngay cả nước sốt trong đĩa cũng được cô ta trộn với cơm ăn sạch.
Lâm Dung ợ một cái đầy mãn nguyện. Đây đúng là bữa cơm ngon nhất từ khi cô ta đến huyện Phục tới giờ.
Ớt này thơm thật! Cô ta từng ăn ớt xanh xào trứng, nhưng hương vị chưa bao giờ được như thế.
Ăn xong rồi, sau này làm sao mà ăn nổi ớt khác đây?
Nghĩ vậy, Lâm Dung chẳng buồn thu dọn bát đũa, vội vàng thay quần áo, lái xe điện phóng tới cổng chợ.
Khi cô ta tới nơi thì thấy quầy ớt nhỏ lúc trưa vốn chẳng mấy ai để ý, giờ đã xếp một hàng dài.
Nhìn ớt xanh sắp bị bán hết sạch, Lâm Dung cũng chẳng kịp ngẩn ngơ, vội chen vào xếp hàng.
Đường Tuyết Mị thấy cô ta bước tới thì hỏi: “Cô muốn mua bao nhiêu cân?”
Lâm Dung nghĩ tới số tiền trong thẻ lương của mình. Cô ta muốn mua thêm để gửi cho cha mẹ nếm thử vì trực giác mách bảo đây là thứ tốt, mà đồ tốt thì hay bị mua hết rất nhanh.
Cô ta suy nghĩ rồi nói: “Cho tôi mười cân.”
Đường Tuyết Mị nhìn cô ta, cô gái nhỏ nhắn thế này mà sức ăn cũng lớn ghê? Cô bèn nhắc khéo: “Mười cân có nhiều quá không? Có khi cô ăn không hết đâu.”
Lâm Dung lắc đầu: “Tôi gửi cho cha mẹ một ít để họ cũng được nếm thử.”
Đường Tuyết Mị gật đầu: “Được rồi.”
Cô ghi lại số cân, rồi nhận ra không thể bán thêm nữa. Nếu bán tiếp thì sẽ không đủ phần cho dì hai, dì út và ông bà ngoại.
Đường Tuyết Mị quay sang mỉm cười xin lỗi những người vẫn đang xếp hàng: “Mọi người đừng xếp nữa, tới đây là hết rồi. Nếu thích thì mai tôi sẽ lại mang tới, ngày mai mọi người quay lại nhé.”
Trong số những người đứng sau có kẻ chỉ tò mò, có người buổi sáng đã mua và muốn quay lại mua thêm. Người hiếu kỳ thấy không cho xếp hàng thì bỏ đi, nhưng những người định mua lại thì khác.
Vài bà cô chạy tới hỏi ngay: “Cô bé, mai mấy giờ cháu đến?”
Đường Tuyết Mị lắc đầu: “Không chắc ạ, nhà cháu xa thành phố lắm.”
Một bà cô ăn mặc thời thượng lên tiếng: “Hay là thế này, chúng ta lập nhóm WeChat, khi nào cháu tới thì báo vào trong nhóm để chúng tôi chạy ra mua.”
Đường Tuyết Mị nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được ạ.”
Thế là nhóm chat bán rau đầu tiên của cô được thành lập. Những người mua xong ớt đều lần lượt gia nhập.
Cô nhìn số thành viên, có tới ba mươi chín người, trừ cô ra thì còn ba mươi tám. Đúng như cha cô nói, ai đã ăn rồi thì đều thành khách quen.
Lâm Dung mua xong thì nhìn đồng hồ. Đã muộn làm, nhưng cô ta vẫn nán lại để vào nhóm chat rồi mới rời đi.
Dù sao hôm nay cũng muộn rồi, cô ta quyết định xin nghỉ buổi chiều, hơn nữa hôm nay còn là thứ Sáu.
Cô ta mua mười cân ớt giá 250 đồng, nghĩ thì thấy xót ruột, nhưng nhớ lại hương vị của ớt thì lại thấy đáng.
Cô ta để lại một cân cho mình, chín cân còn lại gửi cho cha mẹ. Ngày mai cô ta vẫn có thể mua ăn, nhưng cha mẹ thì không chắc. Không biết ớt này sẽ bán trong bao lâu?
Đường Tuyết Mị không ngờ một nhóm khách quen lại có thể mua hết gần hai trăm cân ớt chỉ trong chốc lát.
Lâm Thục Phương nhìn số tiền trong WeChat, lần đầu tiên cảm thấy kiếm tiền dễ thế.
Cô ta vội múc cơm, chẳng buồn bật video để vừa ăn vừa xem như thường ngày, cứ thế mà ăn lấy ăn để.
Đến khi thỏa mãn ngẩng đầu lên thì cơm và đồ ăn đã sạch trơn, ngay cả nước sốt trong đĩa cũng được cô ta trộn với cơm ăn sạch.
Lâm Dung ợ một cái đầy mãn nguyện. Đây đúng là bữa cơm ngon nhất từ khi cô ta đến huyện Phục tới giờ.
Ớt này thơm thật! Cô ta từng ăn ớt xanh xào trứng, nhưng hương vị chưa bao giờ được như thế.
Ăn xong rồi, sau này làm sao mà ăn nổi ớt khác đây?
Nghĩ vậy, Lâm Dung chẳng buồn thu dọn bát đũa, vội vàng thay quần áo, lái xe điện phóng tới cổng chợ.
Khi cô ta tới nơi thì thấy quầy ớt nhỏ lúc trưa vốn chẳng mấy ai để ý, giờ đã xếp một hàng dài.
Đường Tuyết Mị thấy cô ta bước tới thì hỏi: “Cô muốn mua bao nhiêu cân?”
Lâm Dung nghĩ tới số tiền trong thẻ lương của mình. Cô ta muốn mua thêm để gửi cho cha mẹ nếm thử vì trực giác mách bảo đây là thứ tốt, mà đồ tốt thì hay bị mua hết rất nhanh.
Cô ta suy nghĩ rồi nói: “Cho tôi mười cân.”
Đường Tuyết Mị nhìn cô ta, cô gái nhỏ nhắn thế này mà sức ăn cũng lớn ghê? Cô bèn nhắc khéo: “Mười cân có nhiều quá không? Có khi cô ăn không hết đâu.”
Lâm Dung lắc đầu: “Tôi gửi cho cha mẹ một ít để họ cũng được nếm thử.”
Đường Tuyết Mị gật đầu: “Được rồi.”
Cô ghi lại số cân, rồi nhận ra không thể bán thêm nữa. Nếu bán tiếp thì sẽ không đủ phần cho dì hai, dì út và ông bà ngoại.
Trong số những người đứng sau có kẻ chỉ tò mò, có người buổi sáng đã mua và muốn quay lại mua thêm. Người hiếu kỳ thấy không cho xếp hàng thì bỏ đi, nhưng những người định mua lại thì khác.
Vài bà cô chạy tới hỏi ngay: “Cô bé, mai mấy giờ cháu đến?”
Đường Tuyết Mị lắc đầu: “Không chắc ạ, nhà cháu xa thành phố lắm.”
Một bà cô ăn mặc thời thượng lên tiếng: “Hay là thế này, chúng ta lập nhóm WeChat, khi nào cháu tới thì báo vào trong nhóm để chúng tôi chạy ra mua.”
Đường Tuyết Mị nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được ạ.”
Thế là nhóm chat bán rau đầu tiên của cô được thành lập. Những người mua xong ớt đều lần lượt gia nhập.
Lâm Dung mua xong thì nhìn đồng hồ. Đã muộn làm, nhưng cô ta vẫn nán lại để vào nhóm chat rồi mới rời đi.
Dù sao hôm nay cũng muộn rồi, cô ta quyết định xin nghỉ buổi chiều, hơn nữa hôm nay còn là thứ Sáu.
Cô ta mua mười cân ớt giá 250 đồng, nghĩ thì thấy xót ruột, nhưng nhớ lại hương vị của ớt thì lại thấy đáng.
Cô ta để lại một cân cho mình, chín cân còn lại gửi cho cha mẹ. Ngày mai cô ta vẫn có thể mua ăn, nhưng cha mẹ thì không chắc. Không biết ớt này sẽ bán trong bao lâu?
Đường Tuyết Mị không ngờ một nhóm khách quen lại có thể mua hết gần hai trăm cân ớt chỉ trong chốc lát.
Lâm Thục Phương nhìn số tiền trong WeChat, lần đầu tiên cảm thấy kiếm tiền dễ thế.
1
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
