TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 43
Chương 43: Bán hết

Ngay lúc khách còn lưỡng lự, bà thím mua ớt hồi sáng đã quay lại.

Bà ta xách một giỏ to hơn cả buổi sáng, chạy nhanh tới: “May quá, vẫn còn ở đây. Này cháu gái, lấy cho dì năm cân... không, tám cân ớt nhé!”

Đường Tuyết Mị gấp sách lại, cười đưa túi nilon: “Dì ăn hết nhanh thế sao?”

Bà ta họ Vương, năm nay đã 60 tuổi, cả ngày bận rộn chẳng có thời gian nghỉ ngơi. Nhà có hai đứa cháu trai học cấp hai, một cháu gái học mẫu giáo và một ông chồng bệnh mấy năm chưa khỏi, tất cả đều cần bà ta chăm sóc.

Con cái trong nhà đều bận đi làm, nên bọn trẻ đều ăn ở chỗ bà ta, cũng vì thế mà bà ta hầu như chẳng có thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng cũng may con cái hiếu thuận, dù bọn trẻ ăn cơm ở đây nhưng con trai, con gái đều đưa tiền đầy đủ.

Chỉ là bà ta vốn tiết kiệm, hôm nay bỏ ra hơn mười đồng mua nửa cân ớt, về nhà lại thấy hơi tiếc.

Ớt đắt thế này, bà ta sợ để lâu hỏng nên đem ra xào hết. Kết quả vừa ăn xong là vị giác như nổ tung, bình thường cả nhà ăn hay thừa cơm, hôm nay lại ăn sạch bách không còn hạt nào.

Bà Vương cười tươi rói: “Nửa cân chỉ được vài ba quả, nhà dì đông người, xào hai món là hết. Ớt nhà cháu đúng là ghê thật, ông nhà dì mấy năm nay bị bệnh chẳng muốn ăn gì, cứ ăn vào là nôn, vậy mà hôm nay mấy món ớt này ổng đều ăn hết sạch, thấy ngon miệng hơn hẳn.”

“Còn cháu gái dì kén ăn kinh khủng, chẳng chịu ăn cơm, suốt ngày đòi ăn hamburger với gà rán. Thế mà hôm nay mấy món dì nấu nó ăn sạch, thậm chí còn ăn đến no căng.”

“Dì nghĩ mãi cũng chẳng ra lý do nào khác. Món ăn hôm nay chẳng khác gì mọi khi, chỉ khác là ớt mua từ chỗ cháu. Cho nên dì phải mau tới mua thêm một ít, tối nay con trai, con gái dì về, dì sẽ làm cho chúng ăn.”

Đường Tuyết Mị nghe vậy cũng vui, ớt bán được lời thì tất nhiên cô rất mừng, nhưng giúp được người khác thì cô càng vui hơn.

“Được thôi, dì là khách quay lại đầu tiên trong hôm nay, cháu tặng thêm cho dì nửa cân nhé!”

Nghe vậy, bà ta mừng rỡ: “Ái chà, cảm ơn cháu.”

Những khách hàng bên cạnh đang lưỡng lự, nghe xong cũng bị lay động, mấy bà lớn tuổi lập tức mua nửa cân, một cân; mấy người trẻ hơn thì lại thấy cảnh này hơi giống màn kịch mồi chài khách, thế nên lại càng không dám mua.

Nhưng vẫn có vài người hiếu kỳ, không ngại tốn tiền, mua nửa cân hay một cân về ăn thử xem có thần kỳ như lời bà cụ nói không.

Trong số đó có một cô gái tên Lâm Dung, 25 tuổi, từ nơi khác đến công tác ở huyện Phục, hiện làm ở phòng Tài chính huyện được hơn một năm.

Cô ta là người miền Nam, không quen món ăn miền Bắc nên thường tự nấu ăn ở nhà. Trưa hôm đó tan làm, cô ta ra chợ mua rau, tình cờ đi ngang qua sạp của Đường Tuyết Mị.

Ban đầu thấy giá quá đắt, cô ta định bỏ qua, nhưng khi đi ngang qua lần nữa lại nghe được câu chuyện của bà Vương.

Cô ta thấy khả năng đây là diễn cũng cao, nhưng vẫn không kìm nổi tò mò. Lỡ như ớt này ngon thật thì sao?

Hơn nữa dáng vẻ và mùi hương của mớ ớt này đúng là khác hẳn các loại khác.

Cha cô ta là đầu bếp, từ nhỏ cô ta đã am hiểu về ẩm thực nên cũng biết chút ít. Nghĩ vậy, cô ta mua thử nửa cân.

Vì sống một mình nên cô ta chỉ nấu khẩu phần cho một người. Về nhà, cô ta tắt nồi cơm điện đã bật sẵn từ sáng rồi làm món ớt xanh xào trứng gà.

1

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.