0 chữ
Chương 42
Chương 42: Tìm tài xế
Nghe giá xong, Trương Hạo quên cả ngượng, trợn tròn mắt: “Cô nói bao nhiêu? Năm mươi đồng?”
Ớt nhà họ mạ vàng à, sao bán đắt thế?
Lâm Thục Phương gật đầu: “Cậu không nghe nhầm đâu, năm mươi đồng. Có lấy không? Không thì đừng đứng chắn ở đây!”
Bà đã thấy rõ ánh mắt thằng nhóc này nhìn Mị Nhi nhà mình như muốn nuốt sống cô rồi. Đồ háo sắc!
Trương Hạo vốn định không mua, nhưng lại nhìn sang dáng vẻ thanh tú, cao gầy của Đường Tuyết Mị, cắn răng định nói đồng ý.
May mà Lý Nham kịp lên tiếng: “Bác gái, ớt này đắt quá. Hai cân năm mươi đồng, tức là hai mươi lăm đồng một cân, vượt xa giá ớt bình thường rồi còn gì?”
Lâm Thục Phương lấy mẫu ớt, cắt một miếng đưa cho anh ta: “Cậu ăn thử sẽ biết vì sao giá lại cao thế.”
Lý Nham nửa tin nửa ngờ, cắn một miếng. Vị cay vừa vào miệng thì ngay lập tức một luồng ấm nóng lan khắp toàn thân như có một ngọn lửa ấm áp len lỏi, xua tan từng đợt lạnh lẽo trong người. Chỉ một lúc sau cơ thể anh ta đã ấm lên hẳn.
Cái gì đây... ớt mà cũng có tác dụng thế này sao?
Anh ta lập tức giật lấy hai cân ớt từ tay Trương Hạo, nói: “Bác ơi, cho cháu thêm hai cân nữa!”
Trương Hạo: “...”
Sau khi mua xong, cả hai vẫn chưa quên chuyện chính. Lý Nham nhìn sang chiếc bán tải và biển số, huých khuỷu tay vào Trương Hạo, nói nhỏ: “Có phải chiếc đó không?”
Lúc này Trương Hạo mới sực nhớ ra mục đích của mình, vội nhìn kỹ biển số. Xem xong, anh ta cũng nhỏ giọng đáp: “Đúng là nó.”
Cả hai xác nhận xong liền đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy tài xế đâu, cũng không thấy ai khác trông khả nghi.
Họ hoàn toàn không nghĩ tới tài xế là Đường Tuyết Mị hoặc Lâm Thục Phương ngay trước mắt.
Một cô gái trẻ xinh đẹp và một người phụ nữ trung niên sao có thể là người lái xe bán tải cơ chứ?
Càng không thể là người điều khiển chiếc xe với kỹ thuật “kinh khủng” hôm nọ. Trong tiềm thức của họ, người lái xe đó không thể là phụ nữ.
Hôm đó họ đã xem đi xem lại đoạn quay trực tiếp vô số lần nhưng không thấy rõ mặt, cũng không đoán được giới tính, chỉ biết đối phương mặc áo đen.
Lâm Thục Phương thấy hai người mua xong mà vẫn lảng vảng, mắt láo liên, liền tỏ vẻ khó chịu: “Hai cậu còn chuyện gì không?”
Lý Nham nhận ra bà không vui, mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Bác ơi, chúng cháu muốn tìm tài xế.”
Lâm Thục Phương hơi ngẩn ra: “Tài xế gì?”
Lý Nham chỉ vào chiếc bán tải: “Chính là người lái chiếc xe này.”
Nghe vậy Đường Tuyết Mị thấy có gì đó không ổn, lập tức chặn lời mẹ: “Hai người đã gặp tài xế xe này à?”
Lâm Thục Phương nghe con hỏi cũng hiểu ra, im lặng đứng bên cạnh quan sát họ.
Lý Nham vội xua tay: “Không không, chưa gặp, chỉ là muốn làm quen thôi.”
Đường Tuyết Mị nheo mắt: “Ồ, xe này không phải của tôi. Khi nào tôi trả xe sẽ hỏi giúp cho.”
Lý Nham lập tức cảm ơn: “Cảm ơn nhé, à... cho tôi xin số liên lạc của cô được không?”
Lúc này Lâm Thục Phương chen vào, lấy điện thoại ra: “Cậu thêm số của tôi đi, con gái tôi không mang điện thoại.”
Lý Nham mím môi, rõ ràng nhận ra bà không thích mình, nhưng nếu có thể liên lạc được với người tài xế kia thì không thích cũng chả sao.
Sau khi lưu xong số, hai người mới rời đi.
Họ vừa đi khỏi, quầy ớt lại vắng khách. Đường Tuyết Mị lấy hai cái ghế nhỏ ra, đưa một cái cho mẹ rồi ngồi cạnh xe ung dung đọc sách.
Hơn một tiếng sau là tới 12 giờ trưa. Trong thời gian này cũng có vài người ghé hỏi, nếm thử thấy hương vị khác lạ nhưng vừa nghe giá thì lại do dự.
Ớt nhà họ mạ vàng à, sao bán đắt thế?
Lâm Thục Phương gật đầu: “Cậu không nghe nhầm đâu, năm mươi đồng. Có lấy không? Không thì đừng đứng chắn ở đây!”
Bà đã thấy rõ ánh mắt thằng nhóc này nhìn Mị Nhi nhà mình như muốn nuốt sống cô rồi. Đồ háo sắc!
Trương Hạo vốn định không mua, nhưng lại nhìn sang dáng vẻ thanh tú, cao gầy của Đường Tuyết Mị, cắn răng định nói đồng ý.
May mà Lý Nham kịp lên tiếng: “Bác gái, ớt này đắt quá. Hai cân năm mươi đồng, tức là hai mươi lăm đồng một cân, vượt xa giá ớt bình thường rồi còn gì?”
Lâm Thục Phương lấy mẫu ớt, cắt một miếng đưa cho anh ta: “Cậu ăn thử sẽ biết vì sao giá lại cao thế.”
Lý Nham nửa tin nửa ngờ, cắn một miếng. Vị cay vừa vào miệng thì ngay lập tức một luồng ấm nóng lan khắp toàn thân như có một ngọn lửa ấm áp len lỏi, xua tan từng đợt lạnh lẽo trong người. Chỉ một lúc sau cơ thể anh ta đã ấm lên hẳn.
Anh ta lập tức giật lấy hai cân ớt từ tay Trương Hạo, nói: “Bác ơi, cho cháu thêm hai cân nữa!”
Trương Hạo: “...”
Sau khi mua xong, cả hai vẫn chưa quên chuyện chính. Lý Nham nhìn sang chiếc bán tải và biển số, huých khuỷu tay vào Trương Hạo, nói nhỏ: “Có phải chiếc đó không?”
Lúc này Trương Hạo mới sực nhớ ra mục đích của mình, vội nhìn kỹ biển số. Xem xong, anh ta cũng nhỏ giọng đáp: “Đúng là nó.”
Cả hai xác nhận xong liền đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy tài xế đâu, cũng không thấy ai khác trông khả nghi.
Họ hoàn toàn không nghĩ tới tài xế là Đường Tuyết Mị hoặc Lâm Thục Phương ngay trước mắt.
Một cô gái trẻ xinh đẹp và một người phụ nữ trung niên sao có thể là người lái xe bán tải cơ chứ?
Càng không thể là người điều khiển chiếc xe với kỹ thuật “kinh khủng” hôm nọ. Trong tiềm thức của họ, người lái xe đó không thể là phụ nữ.
Lâm Thục Phương thấy hai người mua xong mà vẫn lảng vảng, mắt láo liên, liền tỏ vẻ khó chịu: “Hai cậu còn chuyện gì không?”
Lý Nham nhận ra bà không vui, mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Bác ơi, chúng cháu muốn tìm tài xế.”
Lâm Thục Phương hơi ngẩn ra: “Tài xế gì?”
Lý Nham chỉ vào chiếc bán tải: “Chính là người lái chiếc xe này.”
Nghe vậy Đường Tuyết Mị thấy có gì đó không ổn, lập tức chặn lời mẹ: “Hai người đã gặp tài xế xe này à?”
Lâm Thục Phương nghe con hỏi cũng hiểu ra, im lặng đứng bên cạnh quan sát họ.
Lý Nham vội xua tay: “Không không, chưa gặp, chỉ là muốn làm quen thôi.”
Đường Tuyết Mị nheo mắt: “Ồ, xe này không phải của tôi. Khi nào tôi trả xe sẽ hỏi giúp cho.”
Lúc này Lâm Thục Phương chen vào, lấy điện thoại ra: “Cậu thêm số của tôi đi, con gái tôi không mang điện thoại.”
Lý Nham mím môi, rõ ràng nhận ra bà không thích mình, nhưng nếu có thể liên lạc được với người tài xế kia thì không thích cũng chả sao.
Sau khi lưu xong số, hai người mới rời đi.
Họ vừa đi khỏi, quầy ớt lại vắng khách. Đường Tuyết Mị lấy hai cái ghế nhỏ ra, đưa một cái cho mẹ rồi ngồi cạnh xe ung dung đọc sách.
Hơn một tiếng sau là tới 12 giờ trưa. Trong thời gian này cũng có vài người ghé hỏi, nếm thử thấy hương vị khác lạ nhưng vừa nghe giá thì lại do dự.
1
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
