TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 41
Chương 41: Háo sắc

“Thuốc thì có ba phần độc, nhưng ớt này là sản phẩm hữu cơ sạch, không hóa chất, cực kỳ tốt cho sức khoẻ.”

Bà thím vẫn hơi nghi ngờ, nhưng nhớ lại mùi vị vừa thử quả thật khác hẳn ớt thông thường nên không nói gì nữa.

Sau khi bà ta mua xong, lại có vài người đến. Ban đầu ai cũng kêu giá cao không muốn mua, nhưng sau khi nếm thử...

Có người mua, có người vẫn lắc đầu vì thấy đắt. Hai mươi lăm đồng ở đây có thể mua cả chục cân ớt chỗ khác.

Đường Tuyết Mị không hề nản, việc gì cũng khó ở bước đầu tiên mà.

Hơn nữa cô biết hôm nay chắc chắn không bán được nhiều nên chỉ chở theo khoảng hơn hai trăm cân ra chợ, trong khi ở nhà vẫn còn hơn năm trăm cân.

Hơn một tiếng trôi qua, Đường Tuyết Mị mới bán được năm cân ớt.

Lâm Thục Phương nhìn nửa xe ớt còn lại, trong lòng hơi lo: “Không lẽ hôm nay mình chỉ bán được ngần này thôi sao?”

Đường Tuyết Mị trấn an: “Mẹ, mới bắt đầu thôi, không vội. Ớt ngon thì không sợ ế, nếu không bán hết thì mình đem về làm tương ớt cũng được.”

Lâm Thục Phương nghĩ đến mùi vị của tương ớt, lại thấy háo hức: “Được đó...”

Hai người đang trò chuyện, Đường Tuyết Mị bỗng cảm giác có ánh mắt nào đó đang nhìn mình, nhưng đảo mắt một vòng lại chẳng thấy ai.

Lý Nham thấy mình suýt bị phát hiện, vội rụt vào sau một gốc cây, tim đập thình thịch, còn tự vỗ ngực trấn an bản thân.

Cô ấy nhạy quá! Mới chỉ nhìn một cái đã phát hiện rồi.

Đúng lúc đó, Trương Hạo xách một con cá sống từ trong chợ đi ra, thấy sếp mình lén lút nấp sau gốc cây liền hỏi: “Anh làm gì vậy? Ăn trộm à?”

Lý Nham lườm anh ta một cái rồi chỉ về phía Đường Tuyết Mị: “Nhìn kìa, cái xe bán tải kia có phải chiếc lần trước chúng ta đuổi theo không?”

Trương Hạo ló đầu nhìn theo hướng tay chỉ, còn chưa kịp quan sát kỹ đã bị kéo giật lại: “Cậu ngốc thế, nhìn lộ liễu thế không sợ bị cô ấy bắt quả tang à?”

Trương Hạo đầy khó hiểu hỏi lại: “Bắt quả tang cái gì? Tôi có ăn trộm gì của cô ấy đâu mà sợ?”

Lý Nham: “...”

Trương Hạo hất tay anh ta ra, đường hoàng bước ra khỏi gốc cây: “Hình như người ta đang bán ớt. Tôi đi mua một ít, tiện xem thử có phải cái xe đó không.”

Lý Nham còn hơi e ngại, vừa nãy suýt bị bắt gặp nên trong lòng anh ta có hơi sợ, nhưng Trương Hạo thì chẳng kiêng kị gì, xách cá đi thẳng về phía xe bán tải, Lý Nham đành phải đi theo.

Đến gần, Trương Hạo mới nhận ra cô gái bán ớt xinh đẹp đến vậy.

Từ xa nhìn chỉ thấy là một người phụ nữ ăn mặc giản dị, nhưng đến gần mới thấy cô có gương mặt thanh tú và khí chất đặc biệt, không hề trang điểm mà làn da vẫn trắng mịn như trứng gà bóc.

Ở cái huyện nhỏ này mà còn có mỹ nhân như thế, đúng là hiếm thấy!

Đường Tuyết Mị nhìn Trương Hạo, mỉm cười hỏi: “Anh có mua ớt không?”

Nụ cười ấy khiến anh ta ngẩn người, mắt nhìn đăm đăm.

Thấy thế, Đường Tuyết Mị khẽ nhíu mày. Lâm Thục Phương lập tức đứng chắn ngang che đi tầm mắt của Trương Hạo: “Có mua ớt không? Nhà tôi chỉ bán ớt xanh thôi.”

Lý Nham đi đến vừa hay thấy cảnh này, nhận ra vẻ bối rối của đồng bọn liền vỗ vai anh ta: “Không phải định mua ớt sao? Sao cứng họng rồi?”

Trương Hạo: “...”

Anh ta lập tức thu hồi ánh mắt, lúng túng nhìn đống ớt xanh rồi nói nhanh: “Lấy cho tôi hai cân ớt.”

Lâm Thục Phương lấy túi nhựa ra đựng, cân xong đưa cho anh ta: “Tổng cộng năm mươi đồng.”

1

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.