TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 40
Chương 40: Vào huyện bán ớt

Đường Kiến Quốc thu dọn bát đũa: “Con gái đừng bán hết nhé, để lại cho nhà mình một ít.”

Đường Tuyết Mị gật đầu: “Cha yên tâm, ăn xong món này, mấy loại ớt khác chắc không lọt vào miệng cả nhà ta nữa.”

Lâm Thục Phương cũng cảm thán: “Đúng thế, ớt này ra được mấy lứa?”

Đường Tuyết Mị: “Ngoài lứa này ra, còn năm lứa nữa.”

Lâm Thục Phương: “Hay là mùa đông bảo cha con làm cái nhà kính để mình vẫn trồng rau được. Ớt thôi mà đã ngon thế này, không biết sau này mở khoá thêm món gì, thật là mong chờ!”

Đường Kiến Quốc cũng nhìn cô đầy hy vọng, Đường Tuyết Mị gật đầu: “Bán xong mấy lứa này, có tiền thì nhà mình làm nhà kính.”

Đường Kiến Quốc vui mừng gật đầu liên hồi: “Được được được! Con gái cứ nghỉ ngơi đi, chỗ ớt còn lại để cha rửa bát xong sẽ ra hái tiếp.”

“Vâng.”

Lúc này Đường Tuyết Mị cũng thấy hơi buồn ngủ. Từ khi mang thai, ngoài việc hay buồn ngủ thì cô không có phản ứng gì khác.

Ban đầu Đường Tuyết Mị tính đi thị trấn bán ớt, nhưng đúng hôm Đường Vãn Nguyệt và Đường Ngọc Tuyên tan học về nhà, cô quyết định sáng sớm lái xe bán tải vào huyện bán.

Lâm Thục Phương lo lắng nên đi cùng, Đường Kiến Quốc thì ở nhà tiếp tục làm việc. Ruộng nhà vẫn còn một phần chưa gieo xong, hai tháng qua ông toàn lo giúp người khác.

Đường Tuyết Mị xuất phát lúc sáu giờ sáng, khi đến huyện là gần chín giờ.

Hai mẹ con chọn được một chỗ trong chợ rau, còn chưa kịp bày biện xong thì một bà thím đã xách giỏ lại gần: “Ớt này trông ngon đấy, bao nhiêu một cân?”

Đường Tuyết Mị vội bước xuống xe: “Dạ hai mươi lăm đồng một cân.”

“Cái gì cơ? Hai mươi lăm? Tôi có nghe nhầm không đây?” Bà thím trợn mắt nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cô gái da trắng mịn, ăn mặc sạch sẽ, mà sao dám hét giá ác như vậy.

Ngoài kia người ta bán ớt xanh một cân chỉ có hai đồng.

Đường Tuyết Mị nhanh tay cầm lấy khay ớt đã cắt sẵn: “Dì ăn thử đi ạ, đây là giống mới, chỗ khác không có đâu, nếu không thì con cũng chẳng dám bán giá này. Cha con còn bảo con bán rẻ quá đó...”

Bà thím cau mày định quay đi, nhưng lại ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ của ớt xanh, bước chân chần chừ không rời nổi.

Sợ mất vị khách đầu tiên, Đường Tuyết Mị liền lấy khay đưa tới mời nếm thử.

Bà thím nhìn mấy miếng ớt cắt nhỏ trên đĩa, khoé môi giật giật. Trái cây cắt miếng mời ăn thì bà ta từng thấy, nhưng ớt mà cũng cắt ra cho nếm thử thì đây là lần đầu.

Có điều mùi hương đúng là thơm hơn hẳn ớt thường, thử một miếng cũng không mất gì.

“Cái này miễn phí chứ?”

Đường Tuyết Mị mỉm cười: “Tất nhiên rồi, nhưng mỗi người chỉ được ăn một miếng thôi.”

Bà ta cầm một miếng bỏ vào miệng, vừa chạm lưỡi là vị cay xộc lên, nhưng sau cay lại có hậu ngọt dịu.

Điều khiến bà ta bất ngờ nhất là ớt vào bụng rồi, cảm giác như có luồng khí ấm lan tỏa khiến đường ruột dễ chịu hẳn ra, đúng là một trải nghiệm lạ lùng.

Nhìn số ớt còn lại, bà ta nghiến răng nuốt nước bọt: “Cho tôi nửa cân trước đã!”

Thấy bà ta chịu chốt đơn, Đường Tuyết Mị đưa túi nilon tới: “Dì tự chọn nhé.”

Bà ta vừa lựa kỹ từng quả, vừa nghe cô nói thêm: “Nhà ai bị đường ruột kém hay táo bón, ăn xong có thể sẽ phải đi vệ sinh ngay, đó là hiện tượng bình thường.”

Tay bà thím khựng lại: “Nghĩa là... ăn cái này trị được táo bón hả?”

Lúc này Lâm Thục Phương từ trên xe bước xuống, trên tay cầm cái cân điện tử, nghe vậy liền cười đáp: “Đúng đó chị à. Chồng tôi bị táo bón nên ăn ngủ không ngon, nhưng từ khi ăn ớt này thì đi ngoài nhẹ nhàng, ăn uống cũng ngon miệng hơn, còn tốt hơn thuốc mua ở bệnh viện.”

1

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.