0 chữ
Chương 35
Chương 35: Kết cục xứng đáng
Sở trưởng Lưu lập tức hiểu ý, liền đáp: “Được, ông chủ Chung chọn quán đi, tôi cũng sắp tan làm rồi...”
Cùng lúc đó, trong văn phòng uỷ ban huyện, huyện trưởng Ngô đang vừa nhâm nhi trà vừa lướt điện thoại thì bất ngờ điện thoại bàn reo lên.
Ông ta tắt video, vừa bắt máy đã nghe thấy giọng của lãnh đạo cấp trên: “Anh có biết Chung Hoài Toàn không?”
Huyện trưởng Ngô khựng lại, cố nhớ ra cái tên này rồi đáp: “Không thân lắm, có chuyện gì sao ạ?”
Bên kia hừ lạnh: “Chuyện gì à? Đơn tố cáo đã gửi thẳng lên chỗ tôi rồi, tốt nhất anh xử lý nhanh đi. Tội của hắn không ít đâu, đừng để hắn ảnh hưởng đến con đường sự nghiệp của anh.”
Huyện trưởng Ngô nuốt nước bọt, lập tức đáp: “Vâng, tôi sẽ xử lý ngay.”
Đơn tố cáo vượt qua ông ta mà đến thẳng tay lãnh đạo, chuyện này không chỉ liên lụy mình ông ta, lãnh đạo rõ ràng đang cảnh báo ông ta!
Cúp máy xong, huyện trưởng Ngô lập tức liên hệ đồn công an để điều tra về Chung Hoài Toàn.
Bên này, Chung Hoài Toàn vừa mới tìm được người giúp đỡ, chưa kịp vui mừng thì đã bị công an đưa về đồn lấy lời khai, kể từ đó không trở ra nữa.
Còn sở trưởng Lưu thì gậy ông đập lưng ông, cảnh sát vừa đến điều tra thì bắt gặp ông ta đang nhận tiền hối lộ.
...
Chuyện của Chung Hạo Thiên và Chung Hoài Toàn xử lý xong thì đã là nửa tháng sau.
Sau khi hệ thống báo cáo kết quả, Đường Tuyết Mị liền kể lại cho cha mẹ nghe. Lâm Thục Phương lập tức bảo Đường Vãn Nguyệt ngày mai có thể đi học lại.
Đường Vãn Nguyệt ở nhà gần nửa tháng, lúc đầu còn thấy thích thú, ngày nào cũng theo Đường Tuyết Mị trồng bắp, rau, táo, kỷ tử. Nhưng đến khi mọi thứ trồng xong thì bắt đầu chán.
Trải nghiệm lần này khiến cô bé hiểu ra nhiều điều. Chuyện yêu đương vốn cha mẹ đã nhắc nhở cô bé nhiều lần, vậy mà cô bé vẫn không tin, kết quả suýt chút nữa bị người ta làm hại.
“Mẹ, vậy... vậy còn Chung Hạo Thiên...”
Vừa nghĩ đến trải nghiệm hôm đó, Đường Vãn Nguyệt lại thấy sợ hãi.
Lâm Thục Phương nhẹ nhàng xoa đầu con, an ủi: “Không sao, cả nhà bọn chúng đều vào tù rồi. Con cứ yên tâm đi học, sẽ không ai tìm đến con nữa.”
Nghe vậy, Đường Vãn Nguyệt mở to mắt không thể tin nổi: “Vào tù rồi? Là chị làm sao?”
Lâm Thục Phương khẽ gõ trán cô bé: “Nói linh tinh gì đấy, là bọn chúng phạm pháp nên bị bắt, liên quan gì đến chị con?”
Dù mẹ nói vậy nhưng trực giác mách bảo cô bé chuyện này chắc chắn có liên quan đến chị.
Trời ạ, chị của cô bé lợi hại đến vậy sao?
Đường Vãn Nguyệt chợt nhớ tới mấy loại hạt giống mà chị nghiên cứu, lại nghĩ đến những lời mẹ nói. Trước đây cô bé vẫn nghi ngờ, nhưng bây giờ... có lẽ mẹ còn nói giảm rồi.
Sau khi Đường Vãn Nguyệt đi học trở lại, trong nhà lại chỉ còn ba người.
Mỗi ngày Đường Tuyết Mị cầm một cuốn sổ nhỏ, ra ruộng bắp ghi chép quá trình sinh trưởng, ra vườn rau quan sát hình thái cà rốt và ớt xanh, thỉnh thoảng lại xem mấy cây ăn quả trước cổng.
Ngày nào cô cũng bận rộn không ngớt.
Thời gian lại trôi qua thêm nửa tháng.
Trưa hôm ấy, Đường Kiến Quốc đi cày ruộng ở làng bên chưa về, trong nhà chỉ còn hai mẹ con.
Trong bữa ăn, Đường Tuyết Mị cầm bát định xới bát cơm thứ ba, Lâm Thục Phương khẽ nhíu mày: “Mị Nhi, dạo này con có phải mập lên rồi không?”
Đường Tuyết Mị tay không dừng lại, xới thêm cơm vào cái bát to: “Mẹ, con chỉ ăn nhiều một chút thôi mà, sao mẹ lại chê con mập rồi?”
Cùng lúc đó, trong văn phòng uỷ ban huyện, huyện trưởng Ngô đang vừa nhâm nhi trà vừa lướt điện thoại thì bất ngờ điện thoại bàn reo lên.
Ông ta tắt video, vừa bắt máy đã nghe thấy giọng của lãnh đạo cấp trên: “Anh có biết Chung Hoài Toàn không?”
Huyện trưởng Ngô khựng lại, cố nhớ ra cái tên này rồi đáp: “Không thân lắm, có chuyện gì sao ạ?”
Bên kia hừ lạnh: “Chuyện gì à? Đơn tố cáo đã gửi thẳng lên chỗ tôi rồi, tốt nhất anh xử lý nhanh đi. Tội của hắn không ít đâu, đừng để hắn ảnh hưởng đến con đường sự nghiệp của anh.”
Huyện trưởng Ngô nuốt nước bọt, lập tức đáp: “Vâng, tôi sẽ xử lý ngay.”
Đơn tố cáo vượt qua ông ta mà đến thẳng tay lãnh đạo, chuyện này không chỉ liên lụy mình ông ta, lãnh đạo rõ ràng đang cảnh báo ông ta!
Bên này, Chung Hoài Toàn vừa mới tìm được người giúp đỡ, chưa kịp vui mừng thì đã bị công an đưa về đồn lấy lời khai, kể từ đó không trở ra nữa.
Còn sở trưởng Lưu thì gậy ông đập lưng ông, cảnh sát vừa đến điều tra thì bắt gặp ông ta đang nhận tiền hối lộ.
...
Chuyện của Chung Hạo Thiên và Chung Hoài Toàn xử lý xong thì đã là nửa tháng sau.
Sau khi hệ thống báo cáo kết quả, Đường Tuyết Mị liền kể lại cho cha mẹ nghe. Lâm Thục Phương lập tức bảo Đường Vãn Nguyệt ngày mai có thể đi học lại.
Đường Vãn Nguyệt ở nhà gần nửa tháng, lúc đầu còn thấy thích thú, ngày nào cũng theo Đường Tuyết Mị trồng bắp, rau, táo, kỷ tử. Nhưng đến khi mọi thứ trồng xong thì bắt đầu chán.
“Mẹ, vậy... vậy còn Chung Hạo Thiên...”
Vừa nghĩ đến trải nghiệm hôm đó, Đường Vãn Nguyệt lại thấy sợ hãi.
Lâm Thục Phương nhẹ nhàng xoa đầu con, an ủi: “Không sao, cả nhà bọn chúng đều vào tù rồi. Con cứ yên tâm đi học, sẽ không ai tìm đến con nữa.”
Nghe vậy, Đường Vãn Nguyệt mở to mắt không thể tin nổi: “Vào tù rồi? Là chị làm sao?”
Lâm Thục Phương khẽ gõ trán cô bé: “Nói linh tinh gì đấy, là bọn chúng phạm pháp nên bị bắt, liên quan gì đến chị con?”
Dù mẹ nói vậy nhưng trực giác mách bảo cô bé chuyện này chắc chắn có liên quan đến chị.
Trời ạ, chị của cô bé lợi hại đến vậy sao?
Sau khi Đường Vãn Nguyệt đi học trở lại, trong nhà lại chỉ còn ba người.
Mỗi ngày Đường Tuyết Mị cầm một cuốn sổ nhỏ, ra ruộng bắp ghi chép quá trình sinh trưởng, ra vườn rau quan sát hình thái cà rốt và ớt xanh, thỉnh thoảng lại xem mấy cây ăn quả trước cổng.
Ngày nào cô cũng bận rộn không ngớt.
Thời gian lại trôi qua thêm nửa tháng.
Trưa hôm ấy, Đường Kiến Quốc đi cày ruộng ở làng bên chưa về, trong nhà chỉ còn hai mẹ con.
Trong bữa ăn, Đường Tuyết Mị cầm bát định xới bát cơm thứ ba, Lâm Thục Phương khẽ nhíu mày: “Mị Nhi, dạo này con có phải mập lên rồi không?”
Đường Tuyết Mị tay không dừng lại, xới thêm cơm vào cái bát to: “Mẹ, con chỉ ăn nhiều một chút thôi mà, sao mẹ lại chê con mập rồi?”
1
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
