TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36: Mang thai

Lâm Thục Phương đặt bát đũa xuống, lông mày càng nhíu chặt: “Mấy hôm nay con ăn uống bất thường. Đưa tay đây, mẹ bắt mạch cho.”

Thấy vẻ mặt mẹ không giống như chê mình ăn nhiều, Đường Tuyết Mị hơi do dự nhưng vẫn đưa cổ tay ra.

Ngón tay của Lâm Thục Phương đặt lên mạch, lông mày khẽ chau lại như chưa chắc chắn, rồi ấn sâu hơn một chút.

“Đưa tay kia đây.”

Thấy dáng vẻ này của mẹ, Đường Tuyết Mị cũng bắt đầu lo lắng, cẩn thận đưa tay còn lại: “Mẹ, không phải con bị bệnh nan y đó chứ?”

Lâm Thục Phương buông tay, nheo mắt nhìn cô: “Nan y thì không, chỉ là trong bụng con có thêm một thứ.”

Đường Tuyết Mị hoảng hốt: “Hả? Trong bụng có thêm một thứ?”

Lâm Thục Phương hỏi tiếp: “Kinh nguyệt của con bao lâu rồi chưa đến?”

Nhắc tới chuyện này, Đường Tuyết Mị mới nhận ra, từ khi cô xuyên tới đây, cơ thể này chưa hề có kinh nguyệt lần nào.

Cô đã đoán ra thứ trong bụng mình là gì!

“Mẹ, chẳng lẽ con... mang thai? Nhưng con nhớ là đã uống thuốc rồi mà!” Đường Tuyết Mị thực sự không hiểu, uống thuốc rồi mà vẫn có thai được sao?

Nghe vậy, Lâm Thục Phương liền biết con gái chắc chắn có chuyện giấu mình và chồng.

“Nói đi, con có chuyện gì chưa kể cho mẹ và cha con nghe đúng không?”

Đường Tuyết Mị mím môi, có chút ngượng ngùng nói: “...Là có chuyện này chưa nói, con nghĩ sẽ không xảy ra sự cố nào nên...”

Lâm Thục Phương nghe vậy liền nhíu mày: “Không phải là con đã ngủ với nam chính rồi chứ? Nên mới vội vã chạy về? Mẹ đã nói mà, với tính cách của con sao có thể vì một tình tiết còn chưa xảy ra trong sách mà bỏ chạy chứ. Thì ra là gây họa rồi!”

“Mẹ...” Đường Tuyết Mị bất lực gọi một tiếng.

Lâm Thục Phương cũng chỉ đùa thôi, bà đương nhiên biết lý do thật sự con gái quay về.

“Được rồi, vậy con định tính sao?”

Đường Tuyết Mị cau mày, đem hết suy nghĩ và lo lắng của mình nói ra: “Thật ra con luôn muốn có một đứa con, chỉ là chưa tìm được người phù hợp. Nam chính thì con không rõ lắm, nhưng chắc chắn gen của anh ta không tệ...”

“Lúc uống thuốc xong con cũng hơi hối hận, nhưng đã uống rồi thì có hối cũng vô ích. Kết quả bây giờ đứa bé vẫn còn, nếu sinh ra, nó sẽ không bị gì chứ?”

Nghe xong Lâm Thục Phương cũng hiểu đại khái ý của con gái.

“Mẹ bắt mạch thì không thấy vấn đề gì. Con uống thuốc khi nào? Thuốc gì?”

Đường Tuyết Mị kể lại loại thuốc mình mua ở thị trấn cho mẹ nghe.

Lâm Thục Phương lập tức thở phào: “Con nói là mua ở thị trấn hả?”

Đường Tuyết Mị gật đầu: “Vâng, sao vậy mẹ?”

“Thuốc ở thị trấn toàn là đồ giả, không có tác dụng gì đâu.”

Lần này đến lượt Đường Tuyết Mị kinh ngạc: “Thuốc... giả?”

“Ừ, mẹ từng bị bệnh nên mua thuốc ở thị trấn, mang về mới phát hiện là thuốc giả, nhưng cũng không gây hại gì. Nếu con muốn sinh thì cứ sinh đi, trong nhà có thêm một đứa nhỏ cũng vui.”

Đường Tuyết Mị nhíu mày: “Nhưng nếu thôn mình có người bị ốm mà mua phải thuốc giả thì chẳng phải là đang hại người sao?”

Lâm Thục Phương thở dài: “Thì còn cách nào khác đâu? Mẹ từng tố cáo rồi nhưng vô ích. Thôi con đừng lo chuyện đó nữa, mọi người trong thôn đều đã biết tiệm thuốc đó bán đồ giả thì sẽ chẳng ai mua nữa, cửa hàng đó cũng không trụ lâu được đâu.”

Nói xong, Lâm Thục Phương thu luôn cái bát lớn của Đường Tuyết Mị: “Bữa nay con không được ăn nữa. Thai nhi còn chưa tới hai tháng, ăn cơm thôi thì không đủ chất, chiều mẹ làm thịt gà bồi bổ cho con. Hơn nữa con ăn nhiều dễ đầy bụng, cũng không tốt cho thai nhi.”

1

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.