TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34: Tự lo thân chưa xong

Đợi Đường Vãn Nguyệt và Đường Ngọc Tuyên ngủ, Đường Tuyết Mị mới ngồi xuống bàn bạc cùng cha mẹ:

“Con nghĩ Vãn Nguyệt nên tạm nghỉ học một thời gian. Vụ của Chung Hạo Thiên còn phải xử lý thêm, con sợ người nhà hắn liều lĩnh tìm tới trường gây rắc rối cho con bé.”

Lâm Thục Phương lập tức gật đầu đồng ý: “Mẹ đồng ý, để nó ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi.”

Đường Kiến Quốc cũng tán thành, nhưng ông còn lo lắng chuyện khác: “Nhà họ Chung ở huyện Phục cũng có chút thế lực. Trước đây cha có tìm hiểu, việc kinh doanh của họ không lớn, nhưng nếu muốn nhờ người quen thì cũng không khó.”

“Thằng nhóc đó chắc không bị giam lâu đâu, vài hôm nữa là ra, cũng không thể để con bé phải xin nghỉ học mãi được. Hơn nữa con gái à, con còn đá hỏng chỗ đó của nó, thằng súc sinh đó đâu phải loại chịu thiệt, chắc chắn sẽ tìm cách trả thù.”

Nói đến đây, Đường Kiến Quốc bỗng quay sang Lâm Thục Phương: “Vợ này, lát nữa em thử tìm dì út hỏi thử, xem dượng út có thể nhờ người quen giúp được không?”

Lâm Thục Phương gật đầu: “Được, lát nữa em hỏi Tiểu Quyên xem sao.”

Đường Tuyết Mị thì lại thản nhiên, trên mặt không hề lộ vẻ lo lắng.

Cô rót cho cha mẹ mỗi người một tách trà rồi tự rót cho mình, giọng bình tĩnh: “Không cần đâu, e rằng giờ bọn họ còn lo cho bản thân chưa xong, chẳng có thời gian nghĩ đến chuyện trả thù chúng ta nữa.”

Thấy con gái bình tĩnh như vậy, Đường Kiến Quốc nghĩ chắc con đã có đối sách, hóa ra là ông lo lắng thừa.

Ông vẫn biết con gái mình không phải người hành động bồng bột, đã đắc tội người ta thì chắc chắn cô sẽ có đường lui. Chỉ là nơi này không giống thế giới của bọn họ, cô cũng mới xuyên không đến, ông không rõ cô sẽ xử lý ra sao.

Thôi kệ, không phải lo cũng tốt, ông yên tâm ở nhà làm ruộng là được.

Lâm Thục Phương thấy con gái không có vẻ gì là đang gặp rắc rối nên cũng bớt căng thẳng.

Dù gì thì dượng út cũng là cảnh sát, nhờ người giúp đỡ đồng nghĩa với việc mắc nợ, mà nợ ân tình là khó trả nhất.

...

Lúc này, trong một căn biệt thự ở huyện Phục.

“Lão Chung, ông không thể khoanh tay đứng nhìn con trai bị bắt như vậy được! Ông nói xem nó kiếm đâu ra loại bạn gái này chứ, ngủ với nhau mà cũng gọi cảnh sát, chắc chắn là muốn tống tiền nhà mình...”

“Ông xem thử có thể tìm ai đó giải quyết riêng chuyện này được không?”

Chung Hoài Toàn nhìn cuộc gọi mãi mà không ai bắt máy, lại nghe vợ lải nhải bên tai như niệm chú Kim Cô, ông ta bực bội xoa cái đầu thưa thớt tóc: “Im mồm! Không thấy tôi đang gọi điện à?”

Người vợ bị chồng quát thì tủi thân: “Tôi lo cho con thôi, nó mới từ bệnh viện ra đã vào đồn, chỗ đó có phải chỗ cho người ở đâu.”

Chung Hoài Toàn lại bấm một số khác, lần này cuối cùng cũng có người nghe máy. Bà vợ vừa nghe thấy tiếng kết nối lập tức im lặng, trông mong nhìn chồng.

Lúc này Chung Hoài Toàn đang có việc nhờ vả nên không dám lên giọng, đầu dây bên kia mở lời trước: “Ông chủ Chung sao hôm nay lại nhớ gọi cho tôi thế?”

“Sở trưởng Lưu, tôi có chút chuyện muốn nhờ anh, chuyện này nói qua điện thoại thì không tiện. Hay là tôi mời anh bữa cơm, chúng ta gặp mặt trực tiếp rồi nói chuyện?”

Bên kia khẽ cười khẩy: “Ông chủ Chung mà cũng mời tôi ăn cơm sao? Hiếm thấy thật đấy.”

Dù sao thì ông chủ Chung vốn coi thường mấy sở trưởng nhỏ như họ.

Chung Hoài Toàn vội cười xòa: “Tôi có mấy chai rượu ngon, cần người biết thưởng thức đến nếm thử.”

1

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.