TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33: Thu thập chứng cứ

Vừa ra khỏi đồn cô đã gặp một người đàn bà ăn mặc như nhà giàu mới nổi, bà ta vẻ mặt lo lắng, miệng kêu ầm lên:

“Thiên Thiên của tôi đâu? Các người chắc nhầm rồi, con tôi không phải loại người đó, chắc chắn là con bé kia đã quyến rũ nó...”

Những lời tiếp theo Đường Tuyết Mị chẳng buồn nghe nữa.

Bước ra khỏi cửa đồn cảnh sát, cô lập tức hỏi hệ thống: “Điền Điền, lúc nãy tôi nhờ cậu xâm nhập máy tính và điện thoại của Chung Hạo Thiên, có phát hiện được gì không?”

[Có, trong điện thoại hắn lưu trữ rất nhiều video đồi trụy, trong đó có không ít video quay cảnh các cô gái bị x.âm h.ại khi đang hôn mê.]

[Ngoài ra hắn còn tụ tập sử dụng ma túy.]

Ánh mắt Đường Tuyết Mị lập tức trở nên lạnh lùng: “Đóng gói tất cả những bằng chứng này gửi ẩn danh cho cảnh sát rồi điều tra kỹ cha hắn và công ty nhà hắn, hễ có hành vi phạm pháp nào thì báo cáo nặc danh hết.”

[Rõ rồi, ký chủ, Điền Điền đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.]

Nhóc Điền Điền lúc này cực kỳ phấn khích, thì ra ngoài việc trồng trọt, nó còn có thể làm nhiều chuyện thú vị thế này!

Đường Tuyết Mị quay đầu nhìn người đàn bà kia, khoé môi cong lên thành một nụ cười mỉa mai.

Đã là súc sinh tội ác chồng chất thì đừng ra ngoài hại người nữa.

Trong bệnh viện, Đường Vãn Nguyệt mở mắt, đập vào mắt là một màu trắng toát. Cô bé quay đầu nhìn thì thấy em trai Đường Ngọc Tuyên đang ngồi bên cạnh, chăm chú gọt táo.

Thấy chị tỉnh lại, đôi mắt Đường Ngọc Tuyên lập tức sáng lên, vội đưa quả táo trong tay tới: “Chị hai, chị tỉnh rồi, có muốn ăn táo không?”

Đường Vãn Nguyệt đưa tay xoa thái dương đang âm ỉ đau, vẻ mặt đầy hoang mang: “Sao em lại ở bệnh viện?”

Đường Ngọc Tuyên nhét quả táo vào tay chị gái rồi kể lại toàn bộ lời dặn của Đường Tuyết Mị trước khi đi.

Ban đầu cậu đợi cha ở cổng trường, nhưng mãi không thấy cha đâu, gọi điện thì cha bảo hôm nay chị cả tới đón.

Sau đó cậu gọi cho Đường Tuyết Mị, chị cả bảo cậu bắt taxi tới bệnh viện huyện.

Tới nơi cậu mới biết chị hai gặp chuyện. May mà tên tóc vàng kia chưa kịp ra tay, nếu không cậu không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.

Đường Ngọc Tuyên lại một lần nữa kể rõ đầu đuôi sự việc.

Theo lời kể của em trai, Đường Vãn Nguyệt bỗng nhớ ra mình bị ngất thế nào. Vừa nghĩ tới, cô bé nghiến chặt răng, hận đến mức muốn xử lý tên cầm thú Chung Hạo Thiên ngay lập tức, tốt nhất đừng để cô bé gặp lại hắn!

“Chị cả đâu?” Đây là lần đầu tiên Đường Vãn Nguyệt trực tiếp gọi “chị cả” trước mặt người nhà.

“Chị ấy đang ở đồn cảnh sát cho lời khai, chưa về.”

Đường Vãn Nguyệt cau mày. Tuy tức giận nhưng khi tỉnh táo lại, cô bé bỗng nhớ tới gia cảnh nhà Chung Hạo Thiên khá giàu, nếu việc này mà bị họ dùng tiền để ém nhẹm thì người gặp rắc rối sẽ là cô bé và cả gia đình.

Nghĩ vậy, cô bé thấy khó có thể nằm yên: “Ngọc Tuyên, hình như chị gây họa lớn rồi!”

Nhận ra sự bất an của chị gái, Đường Ngọc Tuyên nhẹ giọng an ủi: “Chị, chuyện này không phải lỗi của chị, kẻ sai là tên khốn đó. Chị cả nói rồi, lát nữa cảnh sát sẽ tới lấy lời khai, chị cứ nói thật là được, còn lại đã có chị ấy lo.”

Không hiểu sao, Đường Vãn Nguyệt vốn đang căng thẳng, nhưng khi nghe ba chữ cuối cùng “chị ấy lo”, trong lòng cô bé lại thấy yên tâm hẳn.

Hôm nay vì tên cặn bã Chung Hạo Thiên mà khi ba chị em về tới nhà thì trời đã khuya.

2

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.