0 chữ
Chương 32
Chương 32: Phế bỏ hắn
Chung Hạo Thiên lập tức xìu xuống: “Cô... cô nhẹ thôi, tôi tên Chung Hạo Thiên, Chung Hạo Thiên... Á!”
Đúng là gã tóc vàng đó thật.
Đường Tuyết Mị lúc này mới lấy chân ra, giọng lạnh lùng: “Cảnh sát sắp đến rồi, có gì thì nói với cảnh sát ấy!”
Chung Hạo Thiên lập tức hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch: “Tôi có làm gì đâu, sao lại gọi cảnh sát?”
Trong mắt Đường Tuyết Mị loé lên một tia chán ghét, cô nhấc chân đá thẳng vào vạt khăn tắm đang mở của hắn, cười khinh miệt: “Không làm gì? Mày dám đánh thuốc mê để cư.ỡng b.ức một cô gái vị thành niên, cái đó gọi là không làm gì à?”
Chung Hạo Thiên vốn đã bị đập lưng vào góc bàn, lại bị giẫm vào bụng đau đến chết đi sống lại, giờ còn bị đá trúng chỗ hiểm, hắn chỉ thấy trước mắt tối sầm suýt ngất, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
“Cô biết tôi là ai không? Hôm nay cô đắc tội với tôi thì chắc chắn không có kết cục tốt đâu!” Chung Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi đe dọa.
Nghe vậy Đường Tuyết Mị bật cười: “Thế à? Thế mày có biết tao là ai không? Đắc tội với tao, mày nghĩ mình sẽ có kết cục tốt sao?”
Đường Tuyết Mị xưa nay ghét nhất kẻ ỷ thế hϊếp người, cô tuy không có quyền thế nhưng không có nghĩa là để mặc cho người ta bắt nạt.
Chung Hạo Thiên cố nhịn cơn đau, trong đầu điên cuồng tìm kiếm xem rốt cuộc người phụ nữ này là ai.
Dù ngoài miệng nói sẽ cho cô biết tay nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, nhà hắn chỉ có chút tiền, nếu thật sự đắc tội với người giàu hơn hoặc con cái nhà quan chức, hắn hoàn toàn không có khả năng giải quyết.
Nhưng hắn trêu chọc người này bao giờ chứ? Cô với Đường Vãn Nguyệt có quan hệ gì?
Đường Vãn Nguyệt?
Hắn bỗng nhiên hiểu ra, cuối cùng cũng biết vì sao cảm thấy cô quen mặt. Người phụ nữ này trông rất giống Đường Vãn Nguyệt.
Hừ! Thì ra cũng chỉ là một đứa con gái nhà quê không có thế lực!
Nghĩ vậy, Chung Hạo Thiên lập tức thả lỏng, thậm chí còn lộ ra chút đắc ý.
Đường Tuyết Mị nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí ấy liền thấy chướng mắt, khinh bỉ nhìn xuống chỗ hạ thể của hắn: “Có chút thịt thế này mà cũng dám đem ra khoe khoang? Chậc, hay là phế luôn cho xong.”
Nghe vậy, Chung Hạo Thiên vừa tức vừa sợ, thấy đối phương giơ chân định đá vào chỗ hiểm của mình, hắn cố gắng co người lại để không cho cô đạt được mục đích.
Trong lòng hắn thậm chí còn mong cảnh sát mau đến, nếu không hắn thật sự sợ cái mạng nhỏ này của mình khó giữ được.
Đáng tiếc cảnh sát không đến kịp, hắn cũng chẳng giỏi giang gì, cuối cùng vẫn không bảo vệ nổi “của quý” của mình.
Đường Tuyết Mị ghét bỏ hất chân ra, nghĩ bụng: “Đôi giày này bị vấy bẩn rồi, phải bỏ thôi...”
Chẳng bao lâu sau cảnh sát đã đến hiện trường, nhìn thấy hai người bất tỉnh liền đưa mắt nhìn về phía Đường Tuyết Mị, người duy nhất còn tỉnh táo.
Đường Tuyết Mị bình tĩnh nói: “Tên này định cư.ỡng hi.ếp một cô gái vị thành niên, tôi là chị của cô bé.”
Cảnh sát nhìn cô một cái, sau đó bắt đầu kiểm tra hiện trường.
Đường Vãn Nguyệt thực sự bị bỏ thuốc mê, Chung Hạo Thiên bị cảnh sát bắt tại chỗ với tội danh cư.ỡng hi.ếp chưa thành. Tuy nhiên do bộ phận si.nh d.ục bị thương nên hắn cũng được đưa tới bệnh viện.
Đường Tuyết Mị trước tiên đưa Đường Vãn Nguyệt đến bệnh viện rửa ruột, trên đường đi cô nhận được điện thoại của Đường Ngọc Tuyên.
Cô suýt quên mất mình còn chưa đón em trai.
Đường Tuyết Mị bảo Đường Ngọc Tuyên bắt taxi đến bệnh viện huyện. Đợi khi chắc chắn Đường Vãn Nguyệt không có vấn đề gì, cô mới tới đồn cảnh sát lấy lời khai.
Đúng là gã tóc vàng đó thật.
Đường Tuyết Mị lúc này mới lấy chân ra, giọng lạnh lùng: “Cảnh sát sắp đến rồi, có gì thì nói với cảnh sát ấy!”
Chung Hạo Thiên lập tức hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch: “Tôi có làm gì đâu, sao lại gọi cảnh sát?”
Trong mắt Đường Tuyết Mị loé lên một tia chán ghét, cô nhấc chân đá thẳng vào vạt khăn tắm đang mở của hắn, cười khinh miệt: “Không làm gì? Mày dám đánh thuốc mê để cư.ỡng b.ức một cô gái vị thành niên, cái đó gọi là không làm gì à?”
Chung Hạo Thiên vốn đã bị đập lưng vào góc bàn, lại bị giẫm vào bụng đau đến chết đi sống lại, giờ còn bị đá trúng chỗ hiểm, hắn chỉ thấy trước mắt tối sầm suýt ngất, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
Nghe vậy Đường Tuyết Mị bật cười: “Thế à? Thế mày có biết tao là ai không? Đắc tội với tao, mày nghĩ mình sẽ có kết cục tốt sao?”
Đường Tuyết Mị xưa nay ghét nhất kẻ ỷ thế hϊếp người, cô tuy không có quyền thế nhưng không có nghĩa là để mặc cho người ta bắt nạt.
Chung Hạo Thiên cố nhịn cơn đau, trong đầu điên cuồng tìm kiếm xem rốt cuộc người phụ nữ này là ai.
Dù ngoài miệng nói sẽ cho cô biết tay nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, nhà hắn chỉ có chút tiền, nếu thật sự đắc tội với người giàu hơn hoặc con cái nhà quan chức, hắn hoàn toàn không có khả năng giải quyết.
Nhưng hắn trêu chọc người này bao giờ chứ? Cô với Đường Vãn Nguyệt có quan hệ gì?
Hắn bỗng nhiên hiểu ra, cuối cùng cũng biết vì sao cảm thấy cô quen mặt. Người phụ nữ này trông rất giống Đường Vãn Nguyệt.
Hừ! Thì ra cũng chỉ là một đứa con gái nhà quê không có thế lực!
Nghĩ vậy, Chung Hạo Thiên lập tức thả lỏng, thậm chí còn lộ ra chút đắc ý.
Đường Tuyết Mị nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí ấy liền thấy chướng mắt, khinh bỉ nhìn xuống chỗ hạ thể của hắn: “Có chút thịt thế này mà cũng dám đem ra khoe khoang? Chậc, hay là phế luôn cho xong.”
Nghe vậy, Chung Hạo Thiên vừa tức vừa sợ, thấy đối phương giơ chân định đá vào chỗ hiểm của mình, hắn cố gắng co người lại để không cho cô đạt được mục đích.
Trong lòng hắn thậm chí còn mong cảnh sát mau đến, nếu không hắn thật sự sợ cái mạng nhỏ này của mình khó giữ được.
Đường Tuyết Mị ghét bỏ hất chân ra, nghĩ bụng: “Đôi giày này bị vấy bẩn rồi, phải bỏ thôi...”
Chẳng bao lâu sau cảnh sát đã đến hiện trường, nhìn thấy hai người bất tỉnh liền đưa mắt nhìn về phía Đường Tuyết Mị, người duy nhất còn tỉnh táo.
Đường Tuyết Mị bình tĩnh nói: “Tên này định cư.ỡng hi.ếp một cô gái vị thành niên, tôi là chị của cô bé.”
Cảnh sát nhìn cô một cái, sau đó bắt đầu kiểm tra hiện trường.
Đường Vãn Nguyệt thực sự bị bỏ thuốc mê, Chung Hạo Thiên bị cảnh sát bắt tại chỗ với tội danh cư.ỡng hi.ếp chưa thành. Tuy nhiên do bộ phận si.nh d.ục bị thương nên hắn cũng được đưa tới bệnh viện.
Đường Tuyết Mị trước tiên đưa Đường Vãn Nguyệt đến bệnh viện rửa ruột, trên đường đi cô nhận được điện thoại của Đường Ngọc Tuyên.
Cô suýt quên mất mình còn chưa đón em trai.
Đường Tuyết Mị bảo Đường Ngọc Tuyên bắt taxi đến bệnh viện huyện. Đợi khi chắc chắn Đường Vãn Nguyệt không có vấn đề gì, cô mới tới đồn cảnh sát lấy lời khai.
4
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
