0 chữ
Chương 31
Chương 31: Tên cặn bã
[Vừa rồi các ông có nhìn thấy người trong chiếc bán tải không? Hình như là phụ nữ...]
[Không thể nào, nếu là nữ tài xế thì tôi livestream ăn cớt.]
[Khoảng cách xa quá nên không nhìn rõ, nhưng streamer có phát lại không? Chúng ta có thể xem lại, lầu trên có ăn cớt hay không sẽ biết ngay thôi.]
Người thì mất dấu, nhiệt độ của phòng livestream cũng dần hạ xuống, chẳng bao lâu người xem đã rời đi gần hết.
Tuy vậy, nhờ màn rượt đuổi thót tim hôm nay nên Lý Nham được không ít người bấm theo dõi, coi như một niềm vui bất ngờ.
...
Đường Tuyết Mị ruột nóng như lửa đốt, chân ga gần như không buông ra, cứ lao đi vun vυ"t. Chỉ chưa đầy ba phút, bóng dáng khách sạn đã hiện ra trước mắt.
Vừa thấy khách sạn, Đường Tuyết Mị đạp phanh gấp, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng rít chói tai, bụi mù bay lên.
Xe còn chưa kịp dừng hẳn cô đã lập tức kéo phanh tay, vào số đỗ, đẩy cửa lao ra ngoài xông thẳng vào khách sạn như một tia chớp.
Bước vào thang máy, Đường Tuyết Mị vừa bấm nút đóng cửa vừa hỏi Điền Điền: “Đường Vãn Nguyệt ở phòng nào?”
[Ở tầng bảy, số phòng 7012.]
Câu trả lời ngắn gọn dứt khoát của hệ thống như viên thuốc trấn an tinh thần, khiến trái tim đang loạn nhịp của Đường Tuyết Mị bình ổn lại đôi chút.
Ting một tiếng, thang máy đến tầng bảy.
Cô lao ra như tên bắn, ánh mắt lướt nhanh bốn phía, nhanh chóng tìm được phòng 7012.
Lúc này cửa phòng đóng kín, hành lang yên tĩnh đến mức quái dị, bên trong cũng không một tiếng động.
Đường Tuyết Mị hít sâu, cố trấn áp nhịp tim dồn dập rồi giơ tay gõ mạnh vào cửa.
Trong phòng vẫn còn mịt mờ hơi nước, Chung Hạo Thiên vừa bước ra từ nhà tắm, giọt nước trong suốt từ tóc chảy xuống má hắn.
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh mịch.
Nghĩ là đồ ăn tới, Chung Hạo Thiên tiện tay kéo một chiếc khăn tắm quấn quanh hông, thấy Đường Vãn Nguyệt vẫn đang hôn mê nằm trên giường, sợ người khác nhìn thấy, hắn kéo chăn đắp lên người cô bé rồi mới sải bước về phía cửa, miệng lầm bầm:
“Gõ cái gì mà gõ, gấp gáp đi đầu thai à!”
Cửa vừa hé ra một khe nhỏ, một cú đá sắc lẹm đã ập thẳng vào mặt hắn.
Đồng tử hắn co rút, muốn né nhưng đã quá muộn, cả người bị đá văng ngược vào phòng.
Một tiếng ‘bộp’ nặng nề vang lên, Chung Hạo Thiên đập mạnh vào góc bàn, người co quắp lại, mồ hôi lạnh túa ra. Hắn thấy một người phụ nữ đứng trước mặt, trông quen quen nhưng chưa nhớ ra đã gặp ở đâu.
Hắn vịn eo, cố đứng dậy: “Mẹ ki.ếp, cô chán sống rồi à?”
Đường Tuyết Mị bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, ánh mắt nhìn chằm chằm gã tóc vàng đang nằm dưới đất sủa loạn.
Người này chẳng lẽ chính là gã “tóc vàng” mà cha cô nhắc đến?
Cô bước qua hắn đi tới bên giường, thấy Đường Vãn Nguyệt đang được đắp chăn, mặt đỏ bừng.
Đường Tuyết Mị đưa tay chạm vào trán cô bé, may là không quá nóng.
Thấy quần áo trên người em gái vẫn nguyên vẹn, không có dấu vết gì khác thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay lại thấy Chung Hạo Thiên còn định đứng dậy, Đường Tuyết Mị bước tới dẫm mạnh lên bụng hắn, từ trên cao nhìn xuống: “Tên gì?”
Chung Hạo Thiên bị dẫm bất ngờ, đau đến suýt hét toáng lên, cơn đau như muốn bẻ gãy toàn bộ xương cốt hắn.
“Mẹ ki.ếp, cô là ai? Có biết tôi là ai không mà dám động vào tôi?” Hắn gào lên, mặt đầy giận dữ.
Đường Tuyết Mị không những không bỏ chân ra mà còn tăng thêm sức, giọng lạnh lùng: “Tao hỏi mày tên gì?”
[Không thể nào, nếu là nữ tài xế thì tôi livestream ăn cớt.]
[Khoảng cách xa quá nên không nhìn rõ, nhưng streamer có phát lại không? Chúng ta có thể xem lại, lầu trên có ăn cớt hay không sẽ biết ngay thôi.]
Người thì mất dấu, nhiệt độ của phòng livestream cũng dần hạ xuống, chẳng bao lâu người xem đã rời đi gần hết.
Tuy vậy, nhờ màn rượt đuổi thót tim hôm nay nên Lý Nham được không ít người bấm theo dõi, coi như một niềm vui bất ngờ.
...
Đường Tuyết Mị ruột nóng như lửa đốt, chân ga gần như không buông ra, cứ lao đi vun vυ"t. Chỉ chưa đầy ba phút, bóng dáng khách sạn đã hiện ra trước mắt.
Vừa thấy khách sạn, Đường Tuyết Mị đạp phanh gấp, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng rít chói tai, bụi mù bay lên.
Bước vào thang máy, Đường Tuyết Mị vừa bấm nút đóng cửa vừa hỏi Điền Điền: “Đường Vãn Nguyệt ở phòng nào?”
[Ở tầng bảy, số phòng 7012.]
Câu trả lời ngắn gọn dứt khoát của hệ thống như viên thuốc trấn an tinh thần, khiến trái tim đang loạn nhịp của Đường Tuyết Mị bình ổn lại đôi chút.
Ting một tiếng, thang máy đến tầng bảy.
Cô lao ra như tên bắn, ánh mắt lướt nhanh bốn phía, nhanh chóng tìm được phòng 7012.
Lúc này cửa phòng đóng kín, hành lang yên tĩnh đến mức quái dị, bên trong cũng không một tiếng động.
Đường Tuyết Mị hít sâu, cố trấn áp nhịp tim dồn dập rồi giơ tay gõ mạnh vào cửa.
Trong phòng vẫn còn mịt mờ hơi nước, Chung Hạo Thiên vừa bước ra từ nhà tắm, giọt nước trong suốt từ tóc chảy xuống má hắn.
Nghĩ là đồ ăn tới, Chung Hạo Thiên tiện tay kéo một chiếc khăn tắm quấn quanh hông, thấy Đường Vãn Nguyệt vẫn đang hôn mê nằm trên giường, sợ người khác nhìn thấy, hắn kéo chăn đắp lên người cô bé rồi mới sải bước về phía cửa, miệng lầm bầm:
“Gõ cái gì mà gõ, gấp gáp đi đầu thai à!”
Cửa vừa hé ra một khe nhỏ, một cú đá sắc lẹm đã ập thẳng vào mặt hắn.
Đồng tử hắn co rút, muốn né nhưng đã quá muộn, cả người bị đá văng ngược vào phòng.
Một tiếng ‘bộp’ nặng nề vang lên, Chung Hạo Thiên đập mạnh vào góc bàn, người co quắp lại, mồ hôi lạnh túa ra. Hắn thấy một người phụ nữ đứng trước mặt, trông quen quen nhưng chưa nhớ ra đã gặp ở đâu.
Hắn vịn eo, cố đứng dậy: “Mẹ ki.ếp, cô chán sống rồi à?”
Người này chẳng lẽ chính là gã “tóc vàng” mà cha cô nhắc đến?
Cô bước qua hắn đi tới bên giường, thấy Đường Vãn Nguyệt đang được đắp chăn, mặt đỏ bừng.
Đường Tuyết Mị đưa tay chạm vào trán cô bé, may là không quá nóng.
Thấy quần áo trên người em gái vẫn nguyên vẹn, không có dấu vết gì khác thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay lại thấy Chung Hạo Thiên còn định đứng dậy, Đường Tuyết Mị bước tới dẫm mạnh lên bụng hắn, từ trên cao nhìn xuống: “Tên gì?”
Chung Hạo Thiên bị dẫm bất ngờ, đau đến suýt hét toáng lên, cơn đau như muốn bẻ gãy toàn bộ xương cốt hắn.
“Mẹ ki.ếp, cô là ai? Có biết tôi là ai không mà dám động vào tôi?” Hắn gào lên, mặt đầy giận dữ.
Đường Tuyết Mị không những không bỏ chân ra mà còn tăng thêm sức, giọng lạnh lùng: “Tao hỏi mày tên gì?”
5
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
