0 chữ
Chương 33
Chương 15.2: Anh nhìn Tống Đường, là một đời vấn vương
Cô không ngờ, lần này mình vô tình cứu được em gái ruột của Lương Nguyệt Thâm – Lương Thính Tuyết.
Trong truyện, Lương Thính Tuyết cũng là một bi kịch.
Cô ấy chết ở tuổi mười sáu – độ tuổi đẹp nhất của đời người.
Nghe nói là bị hai tên lưu manh cưỡng bức đến chết trong một con ngõ hoang vắng.
Sau đó, hai tên đó bị cảnh sát bắt giữ. Ban đầu khai là vì nổi lòng tà mà ra tay.
Cô ấy quá cứng cỏi, chống cự đến cùng, chúng đánh vào đầu cô ấy bằng gạch, khiến cô ấy mất máu quá nhiều mà chết oan.
Thế nhưng sau này, hai tên đó lại lật lời khai, nói rằng chính nguyên chủ sai chúng ra tay với Lương Thính Tuyết.
Chúng khai rằng vì Lương Nguyệt Thâm đến nhà họ Tống hủy hôn, nguyên chủ hận Lương gia, nên ra tay với em gái anh ta để trả thù.
Cũng chính vì lời khai đó mà Lương Nguyệt Thâm căm thù nguyên chủ, dùng những thủ đoạn tàn khốc nhất để hành hạ, trả thù, khiến nguyên chủ rơi vào địa ngục, không ngóc đầu dậy nổi.
Nhưng lần này, rõ ràng không có chuyện cô sai người hãm hại Lương Thính Tuyết.
Bọn chúng vẫn muốn cưỡng bức Lương Thính Tuyết.
Rõ ràng, nguyên chủ bị oan.
Chỉ e rằng, việc bọn lưu manh kia đổi lời khai trong truyện, là do bị Tống Thanh Yểu giật dây.
Tống Thanh Yểu, còn độc ác và vô sỉ hơn cô tưởng tượng nhiều!
Lúc này, Lương Nguyệt Thâm cũng nhìn thấy rõ gương mặt Tống Đường.
Hôm nay cô mặc chiếc váy liền màu rượu chát không tay, được cải tạo từ bộ đồ xấu xí mà Tống Thanh Yểu tặng.
Cũng giống như màu xanh non, màu rượu chát này rất kén người mặc.
Ai có nước da hơi ngăm sẽ bị làm cho trông đen sạm, lại còn già dặn hơn tuổi.
Nhưng làn da của Tống Đường trắng đến mức tựa hồ có ánh sáng dịu dàng tự thân.
Chiếc váy ôm eo ấy càng làm nổi bật vòng eo thon nhỏ, đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng đều, vẻ đẹp rạng rỡ nổi bật.
Cô mang khí chất trong trẻo, thuần khiết trời sinh, lại mang phong vị yêu kiều của mỹ nhân Hồng Kông, vừa ngây thơ vừa quyến rũ, khiến người ta không thể rời mắt.
Một ánh nhìn, là vương vấn cả đời.
Mặt Lương Nguyệt Thâm đỏ bừng.
Thật sự, nhà anh ta ai cũng đẹp – mẹ anh ta, em gái anh ta đều là mỹ nhân hiếm có.
Vậy mà anh ta chưa từng gặp ai đẹp như Tống Đường.
Anh ta vốn là người phóng khoáng, trước giờ chưa từng ngại ngùng trước phụ nữ.
Thế mà lúc này, lại hơi cà lăm: "Cô... cô tên gì vậy?"
Tống Đường vừa nghĩ đến tình tiết trong truyện, có hơi phân tâm.
Nghe thấy giọng anh ta, cô mới sực tỉnh lại.
Nữ phụ độc ác mà dính vào nam chính thì chỉ có kết cục thê thảm.
Cô không muốn tranh công.
Cô chỉ hy vọng, lần này cô ra tay cứu giúp, sau này Lương Nguyệt Thâm đừng vì Tống Thanh Yểu mà ra tay hành hạ cô nữa.
Cô cũng không muốn dây dưa với anh ta, nghĩ nghĩ một lúc, quyết định bịa một cái tên ứng phó cho xong.
"Tôi tên là Đường... Đường..."
Cô định dùng bút danh của mình.
Nhưng nghĩ đến nếu lỡ nói ra, Lục Cẩn Ngôn sẽ biết người viết thư cho anh là cô.
Cô còn chưa kịp dùng bút danh để cày thêm hảo cảm với đại lão, giờ tuyệt đối chưa thể lộ thân phận.
Cô còn đang định đổi tên thì đã nghe Lương Nguyệt Thâm nói với giọng đầy vui mừng: "Đường Đường... tên này hay thật."
Ừ thì, Đường Đường thì Đường Đường vậy, cô lười sửa.
Dù gì sau này cũng chẳng chắc có gặp lại.
"Cảnh sát đến rồi!"
Cảnh sát cũng vừa đến nơi, sau khi nắm sơ tình hình, liền còng tay hai tên lưu manh lại.
Vì Lương Thính Tuyết là người bị hại, nên phải theo về đồn ghi lời khai.
Tống Đường chỉ là người giúp đỡ, không cần phải đi cùng.
Lương Nguyệt Thâm vốn định mời Tống Đường ăn cơm, nhưng em gái phải về đồn, anh ta đương nhiên phải đi theo.
Anh ta liền nhờ Lục Cẩn Ngôn chăm sóc Tống Đường.
"Anh họ, tay Đường Đường bị thương rồi, phiền anh đưa cô ấy đến trạm xá xử lý giùm em, cảm ơn anh!"
Trong truyện, Lương Thính Tuyết cũng là một bi kịch.
Cô ấy chết ở tuổi mười sáu – độ tuổi đẹp nhất của đời người.
Nghe nói là bị hai tên lưu manh cưỡng bức đến chết trong một con ngõ hoang vắng.
Sau đó, hai tên đó bị cảnh sát bắt giữ. Ban đầu khai là vì nổi lòng tà mà ra tay.
Cô ấy quá cứng cỏi, chống cự đến cùng, chúng đánh vào đầu cô ấy bằng gạch, khiến cô ấy mất máu quá nhiều mà chết oan.
Thế nhưng sau này, hai tên đó lại lật lời khai, nói rằng chính nguyên chủ sai chúng ra tay với Lương Thính Tuyết.
Chúng khai rằng vì Lương Nguyệt Thâm đến nhà họ Tống hủy hôn, nguyên chủ hận Lương gia, nên ra tay với em gái anh ta để trả thù.
Cũng chính vì lời khai đó mà Lương Nguyệt Thâm căm thù nguyên chủ, dùng những thủ đoạn tàn khốc nhất để hành hạ, trả thù, khiến nguyên chủ rơi vào địa ngục, không ngóc đầu dậy nổi.
Bọn chúng vẫn muốn cưỡng bức Lương Thính Tuyết.
Rõ ràng, nguyên chủ bị oan.
Chỉ e rằng, việc bọn lưu manh kia đổi lời khai trong truyện, là do bị Tống Thanh Yểu giật dây.
Tống Thanh Yểu, còn độc ác và vô sỉ hơn cô tưởng tượng nhiều!
Lúc này, Lương Nguyệt Thâm cũng nhìn thấy rõ gương mặt Tống Đường.
Hôm nay cô mặc chiếc váy liền màu rượu chát không tay, được cải tạo từ bộ đồ xấu xí mà Tống Thanh Yểu tặng.
Cũng giống như màu xanh non, màu rượu chát này rất kén người mặc.
Ai có nước da hơi ngăm sẽ bị làm cho trông đen sạm, lại còn già dặn hơn tuổi.
Nhưng làn da của Tống Đường trắng đến mức tựa hồ có ánh sáng dịu dàng tự thân.
Chiếc váy ôm eo ấy càng làm nổi bật vòng eo thon nhỏ, đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng đều, vẻ đẹp rạng rỡ nổi bật.
Một ánh nhìn, là vương vấn cả đời.
Mặt Lương Nguyệt Thâm đỏ bừng.
Thật sự, nhà anh ta ai cũng đẹp – mẹ anh ta, em gái anh ta đều là mỹ nhân hiếm có.
Vậy mà anh ta chưa từng gặp ai đẹp như Tống Đường.
Anh ta vốn là người phóng khoáng, trước giờ chưa từng ngại ngùng trước phụ nữ.
Thế mà lúc này, lại hơi cà lăm: "Cô... cô tên gì vậy?"
Tống Đường vừa nghĩ đến tình tiết trong truyện, có hơi phân tâm.
Nghe thấy giọng anh ta, cô mới sực tỉnh lại.
Nữ phụ độc ác mà dính vào nam chính thì chỉ có kết cục thê thảm.
Cô không muốn tranh công.
Cô chỉ hy vọng, lần này cô ra tay cứu giúp, sau này Lương Nguyệt Thâm đừng vì Tống Thanh Yểu mà ra tay hành hạ cô nữa.
"Tôi tên là Đường... Đường..."
Cô định dùng bút danh của mình.
Nhưng nghĩ đến nếu lỡ nói ra, Lục Cẩn Ngôn sẽ biết người viết thư cho anh là cô.
Cô còn chưa kịp dùng bút danh để cày thêm hảo cảm với đại lão, giờ tuyệt đối chưa thể lộ thân phận.
Cô còn đang định đổi tên thì đã nghe Lương Nguyệt Thâm nói với giọng đầy vui mừng: "Đường Đường... tên này hay thật."
Ừ thì, Đường Đường thì Đường Đường vậy, cô lười sửa.
Dù gì sau này cũng chẳng chắc có gặp lại.
"Cảnh sát đến rồi!"
Cảnh sát cũng vừa đến nơi, sau khi nắm sơ tình hình, liền còng tay hai tên lưu manh lại.
Vì Lương Thính Tuyết là người bị hại, nên phải theo về đồn ghi lời khai.
Tống Đường chỉ là người giúp đỡ, không cần phải đi cùng.
Lương Nguyệt Thâm vốn định mời Tống Đường ăn cơm, nhưng em gái phải về đồn, anh ta đương nhiên phải đi theo.
Anh ta liền nhờ Lục Cẩn Ngôn chăm sóc Tống Đường.
"Anh họ, tay Đường Đường bị thương rồi, phiền anh đưa cô ấy đến trạm xá xử lý giùm em, cảm ơn anh!"
1
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
