0 chữ
Chương 32
Chương 15.1: Anh nhìn Tống Đường, là một đời vấn vương
Thật sự, quá rắn rỏi.
Đâm mạnh đến mức Tống Đường cũng thấy nhói cả người.
Cô còn chưa đứng vững, theo phản xạ vô thức, đưa tay ra phía trước để giữ thăng bằng.
"Tống Đường, bỏ tay cô ra!"
Vừa chạm vào, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh buốt tựa địa ngục băng giá của Lục Cẩn Ngôn.
Đến lúc này cô mới nhận ra, mình vừa đặt tay lên... cơ ngực của anh!
Mà anh thì đã nhiều lần cảnh cáo cô không được đυ.ng vào anh, không được xuất hiện trong phạm vi hai mét quanh anh.
Nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn trong sách, ngón tay cô run lên bần bật, lập tức hoảng hốt rút tay khỏi l*иg ngực anh.
"Thằng nhãi, xen vào chuyện người khác, chán sống rồi à!"
Hai tên lưu manh bị đánh đến tức điên, chưa từng nếm mùi thiệt như thế!
Vừa gượng dậy khỏi mặt đất, tay cầm gạch, chúng rống lên rồi xông về phía Lục Cẩn Ngôn, bộ dạng hung tợn như muốn gϊếŧ người.
Tống Đường không khỏi toát mồ hôi vì lo lắng cho Lục Cẩn Ngôn.
Ai ngờ, cả hai tên còn chưa chạm được vào góc áo anh, đã bị anh tung mỗi tên một cú đá, bay văng lên tường.
Sức mạnh của anh, thật sự quá kinh khủng.
Một cú đá khiến một tên phun máu.
Cả hai rêи ɾỉ nằm co ro bên tường, không những không gượng dậy nổi, mà thậm chí còn đau đến mức chẳng thốt nổi lời.
"Anh họ, có chuyện gì vậy?"
Lương Nguyệt Thâm là người đi cùng Lục Cẩn Ngôn.
Biết Đường Tống sống ở ngõ này, Lục Cẩn Ngôn không đến bưu điện gửi thư mà trực tiếp bỏ thư vào hòm thư ở ngõ của cô.
Vừa bỏ thư xong đã nghe thấy tiếng động, anh lập tức chạy tới, nào ngờ lại thấy cảnh hai tên cặn bã đang toan tính làm hại Tống Đường và Lương Thính Tuyết.
Lương Nguyệt Thâm chạy chậm hơn một chút, vội vàng đuổi tới nơi, vừa thấy em gái ruột của mình – Lương Thính Tuyết.
Thấy cổ áo em gái bị kéo rách, hai vai run rẩy không ngừng, trong đôi mắt phượng vô cùng đẹp của anh ta lập tức tràn đầy lo lắng: "Tiểu Tuyết, sao em lại ở đây? Bọn chúng có làm gì em không?"
"Hu hu…"
Vừa thấy anh họ, anh trai đến nơi, Lương Thính Tuyết liền òa khóc vì ấm ức.
"Em chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ lại gặp hai tên lưu manh!"
"Hu hu… may mà chị gái này cứu em, nếu không… nếu không thì em đã… hu hu…"
Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm.
Hai tên kia đã bắt đầu vén váy cô ấy lên.
Chỉ cần Tống Đường chậm thêm vài giây, cô ta đã bị làm nhục rồi!
Mới mười sáu tuổi, nếu bị hủy hoại như vậy, cô ta thật sự chẳng còn đường sống!
Lương Nguyệt Thâm chỉ lo cho em gái, nên chưa chú ý đến Tống Đường đứng bên cạnh.
Nghe Lương Thính Tuyết nói vậy, anh ta mới theo bản năng quay sang nhìn cô.
Tống Đường quay lưng lại với anh ta.
Trước đó không lâu, anh ta từng cùng Lục Cẩn Ngôn về quê đón con gái ruột của Tống Tòng Nhung, chỉ thấy bóng lưng cô ở nông thôn, chưa từng thấy rõ mặt.
Không hiểu vì sao, anh ta lại cảm thấy bóng lưng cô gái trước mặt có phần quen quen.
Nhưng gần như ngay lập tức, anh ta phủ định suy nghĩ ấy.
Cái cô Tống Đường kia, chẳng phải chỉ biết bỏ thuốc đàn ông, muốn trèo cao sao? Cô sao có thể vì nghĩa mà ra tay cứu người!
Hai người này, tuyệt đối không thể là một!
Anh lại an ủi Lương Thính Tuyết thêm vài câu, rồi chân thành cảm ơn Tống Đường: "Cảm ơn cô đã cứu em gái tôi."
"Tôi là Lương Nguyệt Thâm, em tôi là Lương Thính Tuyết. Chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách báo đáp ân tình này."
Lương Nguyệt Thâm?
Nam chính?
Tống Đường từ từ quay người lại, lập tức nhìn thấy gương mặt điển trai, phóng khoáng ngông cuồng của Lương Nguyệt Thâm.
Giống hệt như trong truyện miêu tả, nam chính đúng là rất đẹp trai, có thể so sánh với Lục Cẩn Ngôn.
Nhưng dù có đẹp đến đâu, cô cũng chẳng muốn dính líu gì tới anh ta.
Đâm mạnh đến mức Tống Đường cũng thấy nhói cả người.
Cô còn chưa đứng vững, theo phản xạ vô thức, đưa tay ra phía trước để giữ thăng bằng.
"Tống Đường, bỏ tay cô ra!"
Vừa chạm vào, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh buốt tựa địa ngục băng giá của Lục Cẩn Ngôn.
Đến lúc này cô mới nhận ra, mình vừa đặt tay lên... cơ ngực của anh!
Mà anh thì đã nhiều lần cảnh cáo cô không được đυ.ng vào anh, không được xuất hiện trong phạm vi hai mét quanh anh.
Nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn trong sách, ngón tay cô run lên bần bật, lập tức hoảng hốt rút tay khỏi l*иg ngực anh.
"Thằng nhãi, xen vào chuyện người khác, chán sống rồi à!"
Hai tên lưu manh bị đánh đến tức điên, chưa từng nếm mùi thiệt như thế!
Vừa gượng dậy khỏi mặt đất, tay cầm gạch, chúng rống lên rồi xông về phía Lục Cẩn Ngôn, bộ dạng hung tợn như muốn gϊếŧ người.
Ai ngờ, cả hai tên còn chưa chạm được vào góc áo anh, đã bị anh tung mỗi tên một cú đá, bay văng lên tường.
Sức mạnh của anh, thật sự quá kinh khủng.
Một cú đá khiến một tên phun máu.
Cả hai rêи ɾỉ nằm co ro bên tường, không những không gượng dậy nổi, mà thậm chí còn đau đến mức chẳng thốt nổi lời.
"Anh họ, có chuyện gì vậy?"
Lương Nguyệt Thâm là người đi cùng Lục Cẩn Ngôn.
Biết Đường Tống sống ở ngõ này, Lục Cẩn Ngôn không đến bưu điện gửi thư mà trực tiếp bỏ thư vào hòm thư ở ngõ của cô.
Vừa bỏ thư xong đã nghe thấy tiếng động, anh lập tức chạy tới, nào ngờ lại thấy cảnh hai tên cặn bã đang toan tính làm hại Tống Đường và Lương Thính Tuyết.
Lương Nguyệt Thâm chạy chậm hơn một chút, vội vàng đuổi tới nơi, vừa thấy em gái ruột của mình – Lương Thính Tuyết.
"Hu hu…"
Vừa thấy anh họ, anh trai đến nơi, Lương Thính Tuyết liền òa khóc vì ấm ức.
"Em chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ lại gặp hai tên lưu manh!"
"Hu hu… may mà chị gái này cứu em, nếu không… nếu không thì em đã… hu hu…"
Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm.
Hai tên kia đã bắt đầu vén váy cô ấy lên.
Chỉ cần Tống Đường chậm thêm vài giây, cô ta đã bị làm nhục rồi!
Mới mười sáu tuổi, nếu bị hủy hoại như vậy, cô ta thật sự chẳng còn đường sống!
Lương Nguyệt Thâm chỉ lo cho em gái, nên chưa chú ý đến Tống Đường đứng bên cạnh.
Nghe Lương Thính Tuyết nói vậy, anh ta mới theo bản năng quay sang nhìn cô.
Trước đó không lâu, anh ta từng cùng Lục Cẩn Ngôn về quê đón con gái ruột của Tống Tòng Nhung, chỉ thấy bóng lưng cô ở nông thôn, chưa từng thấy rõ mặt.
Không hiểu vì sao, anh ta lại cảm thấy bóng lưng cô gái trước mặt có phần quen quen.
Nhưng gần như ngay lập tức, anh ta phủ định suy nghĩ ấy.
Cái cô Tống Đường kia, chẳng phải chỉ biết bỏ thuốc đàn ông, muốn trèo cao sao? Cô sao có thể vì nghĩa mà ra tay cứu người!
Hai người này, tuyệt đối không thể là một!
Anh lại an ủi Lương Thính Tuyết thêm vài câu, rồi chân thành cảm ơn Tống Đường: "Cảm ơn cô đã cứu em gái tôi."
"Tôi là Lương Nguyệt Thâm, em tôi là Lương Thính Tuyết. Chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách báo đáp ân tình này."
Lương Nguyệt Thâm?
Nam chính?
Tống Đường từ từ quay người lại, lập tức nhìn thấy gương mặt điển trai, phóng khoáng ngông cuồng của Lương Nguyệt Thâm.
Giống hệt như trong truyện miêu tả, nam chính đúng là rất đẹp trai, có thể so sánh với Lục Cẩn Ngôn.
Nhưng dù có đẹp đến đâu, cô cũng chẳng muốn dính líu gì tới anh ta.
2
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
