0 chữ
Chương 34
Chương 16.1: Nũng nịu, bỏng rẫy
"Lương Nguyệt Thâm, tự em đưa cô ấy đi, anh không rảnh!"
Lương Nguyệt Thâm đã đưa Lương Thính Tuyết lên xe cảnh sát, nghênh ngang rời đi.
Sắc mặt Lục Cẩn Ngôn đen như mực.
Anh thật sự không muốn đưa Tống Đường đến trạm xá.
Anh cũng không ngờ cô lại ra tay nghĩa hiệp.
Nhưng cho dù cô có vô tình cứu được Lương Thính Tuyết, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng cô luôn muốn bỏ thuốc đàn ông.
Anh không muốn dính dáng gì tới cô, nhưng cô dù gì cũng vừa cứu Lương Thính Tuyết, lại bị thương, tiền thuốc men anh vẫn phải trả. Cuối cùng, vẫn lạnh lùng nói: "Đi thôi."
Tống Đường biết anh ghét mình.
Cô cũng chẳng muốn phiền đến anh.
Nhưng cô thật sự không biết trạm xá ở đâu, đành theo anh đi về phía trước.
Chân anh dài, bước đi rất nhanh, cách cô không dưới hai mét.
Bộ dạng anh né cô như tránh ôn dịch, cứ như chỉ hận không thể sống ở một không gian khác.
Dọc đường, anh không nói với cô câu nào.
Tống Đường cũng không muốn tự rước lấy xấu hổ, chẳng buồn bắt chuyện.
Chẳng bao lâu, cả hai đã đến trạm xá gần đó.
Nữ bác sĩ bảo cô vào phòng bên cạnh chờ, bà phải xử lý xong cho mấy bệnh nhân đang chờ mới qua bôi thuốc cho cô.
"Đồng chí, hay anh qua bôi thuốc cho bạn gái anh đi."
Hôm nay bác sĩ nữ bận rộn vô cùng.
Mấy bệnh nhân kia vừa rời đi, lại có một người bị thương nặng hơn được đưa vào.
Người đó toàn thân đầy máu, so với anh ta, vết trầy da của Tống Đường chẳng đáng gì, nên bà đương nhiên phải ưu tiên người nặng hơn.
"Cô ấy không phải bạn gái tôi."
Sắc mặt Lục Cẩn Ngôn lại trầm xuống mấy phần.
Anh và Tống Đường vốn không thể nào, dĩ nhiên không muốn bị hiểu lầm.
"Được rồi được rồi, không phải bạn gái."
Nữ bác sĩ vừa băng bó cho bệnh nhân, vừa dặn anh: "Tôi thấy cô ấy chỉ bị trầy tay, anh đem hai chai thuốc mỡ và dầu này qua, bảo cô ấy tự bôi là được."
"Ừm."
Lục Cẩn Ngôn nhàn nhạt đáp, rồi đi sang phòng bên cạnh.
Anh bước vào, không thấy Tống Đường đâu.
Trong phòng có một tấm rèm vải.
Anh không hiểu nổi bị trầy tay mà cũng phải trốn vào sau rèm làm gì.
Nhưng vết thương nhẹ thế, chắc chắn không cần cởi đồ, anh mang thuốc vào cũng chẳng sợ thấy thứ không nên thấy.
Đưa thuốc cho cô, trả tiền xong, anh sẽ đi ngay.
"Chị bác sĩ ơi, cuối cùng chị cũng đến rồi, em đau muốn chết!"
Ở thế kỷ 21, được cha mẹ cưng, bảy ông anh yêu thương, Tống Đường đúng là đứa bé khá nũng nịu.
Lúc nãy trong hẻm cô ngã rất đau, tay trầy nguyên mảng lớn, eo còn bị đá mạnh một cú, thật sự đau đến chịu không nổi.
Trước mặt Lục Cẩn Ngôn và Lương Nguyệt Thâm, cô không thể kêu đau.
Nhưng trước mặt chị bác sĩ – cũng là con gái, cô chẳng cần cố nhịn, giọng vô thức mang theo chút làm nũng.
Âm thanh mềm mại, ngọt ngào, như thể chảy nước.
Cơ thể Lục Cẩn Ngôn đột nhiên cứng đờ.
Anh không ngờ Tống Đường tỉnh táo lại biết làm nũng với anh.
Anh càng không ngờ, vừa vén rèm, lại thấy cảnh ấy!
Tống Đường không hề ngoan ngoãn mặc áo kín đáo.
Chiếc váy dài màu rượu chát đã tụt xuống tận eo.
Cô lười biếng nằm úp trên giường, lộ ra một vùng da trắng mịn như ngọc.
Tựa hồ như bạch ngọc thượng hạng, toát ra hương thơm ngọt ngào giữa không khí.
Bên trong, cô mặc áσ ɭóŧ thủ công đơn giản, phía sau chỉ có một dải dây nhỏ màu hồng phấn.
Vệt hồng ấy nổi bật trên làn da trắng, khiến da thịt cô càng thêm rạng rỡ.
Từ góc của anh, lờ mờ thấy được đường cong nửa bầu ngực.
Tiếp xuống dưới là vòng eo và hông tỉ lệ hoàn mỹ.
Vậy mà cô còn chẳng chịu yên phận nằm yên.
Đôi chân nhỏ đung đưa nhẹ nhàng, cỡ chân chắc không quá size 35, trắng như tuyết, móng chân tròn trịa hồng hồng tự nhiên.
Vừa mềm vừa quyến rũ, chẳng có chút e lệ nào của con gái!
Không được nhìn bậy!
Tai Lục Cẩn Ngôn đỏ rực như bị bỏng, muốn xoay người đi ngay.
Ai ngờ vừa nhấc chân, cô đã duỗi tay ra, tội nghiệp túm lấy tay áo anh.
"Chị bác sĩ ơi, em đau ở eo quá! Chị giúp em xem có bị sưng không?"
"Bôi ít dầu có đỡ không? Chị giúp em bôi đi mà."
"Chị xoa bóp nhẹ giúp em được không, không mai em đau hơn thì khổ… cảm ơn chị nhiều nha!"
Tống Đường nhắm mắt lim dim, còn hơi chu môi làm nũng, giọng mềm như mật, như tinh linh rơi xuống trần gian.
Thực ra chân cô cũng đau, tính lát nữa nhờ bác sĩ xem luôn.
Lương Nguyệt Thâm đã đưa Lương Thính Tuyết lên xe cảnh sát, nghênh ngang rời đi.
Sắc mặt Lục Cẩn Ngôn đen như mực.
Anh thật sự không muốn đưa Tống Đường đến trạm xá.
Anh cũng không ngờ cô lại ra tay nghĩa hiệp.
Nhưng cho dù cô có vô tình cứu được Lương Thính Tuyết, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng cô luôn muốn bỏ thuốc đàn ông.
Anh không muốn dính dáng gì tới cô, nhưng cô dù gì cũng vừa cứu Lương Thính Tuyết, lại bị thương, tiền thuốc men anh vẫn phải trả. Cuối cùng, vẫn lạnh lùng nói: "Đi thôi."
Tống Đường biết anh ghét mình.
Cô cũng chẳng muốn phiền đến anh.
Nhưng cô thật sự không biết trạm xá ở đâu, đành theo anh đi về phía trước.
Chân anh dài, bước đi rất nhanh, cách cô không dưới hai mét.
Bộ dạng anh né cô như tránh ôn dịch, cứ như chỉ hận không thể sống ở một không gian khác.
Tống Đường cũng không muốn tự rước lấy xấu hổ, chẳng buồn bắt chuyện.
Chẳng bao lâu, cả hai đã đến trạm xá gần đó.
Nữ bác sĩ bảo cô vào phòng bên cạnh chờ, bà phải xử lý xong cho mấy bệnh nhân đang chờ mới qua bôi thuốc cho cô.
"Đồng chí, hay anh qua bôi thuốc cho bạn gái anh đi."
Hôm nay bác sĩ nữ bận rộn vô cùng.
Mấy bệnh nhân kia vừa rời đi, lại có một người bị thương nặng hơn được đưa vào.
Người đó toàn thân đầy máu, so với anh ta, vết trầy da của Tống Đường chẳng đáng gì, nên bà đương nhiên phải ưu tiên người nặng hơn.
"Cô ấy không phải bạn gái tôi."
Sắc mặt Lục Cẩn Ngôn lại trầm xuống mấy phần.
Anh và Tống Đường vốn không thể nào, dĩ nhiên không muốn bị hiểu lầm.
"Được rồi được rồi, không phải bạn gái."
"Ừm."
Lục Cẩn Ngôn nhàn nhạt đáp, rồi đi sang phòng bên cạnh.
Anh bước vào, không thấy Tống Đường đâu.
Trong phòng có một tấm rèm vải.
Anh không hiểu nổi bị trầy tay mà cũng phải trốn vào sau rèm làm gì.
Nhưng vết thương nhẹ thế, chắc chắn không cần cởi đồ, anh mang thuốc vào cũng chẳng sợ thấy thứ không nên thấy.
Đưa thuốc cho cô, trả tiền xong, anh sẽ đi ngay.
"Chị bác sĩ ơi, cuối cùng chị cũng đến rồi, em đau muốn chết!"
Ở thế kỷ 21, được cha mẹ cưng, bảy ông anh yêu thương, Tống Đường đúng là đứa bé khá nũng nịu.
Lúc nãy trong hẻm cô ngã rất đau, tay trầy nguyên mảng lớn, eo còn bị đá mạnh một cú, thật sự đau đến chịu không nổi.
Nhưng trước mặt chị bác sĩ – cũng là con gái, cô chẳng cần cố nhịn, giọng vô thức mang theo chút làm nũng.
Âm thanh mềm mại, ngọt ngào, như thể chảy nước.
Cơ thể Lục Cẩn Ngôn đột nhiên cứng đờ.
Anh không ngờ Tống Đường tỉnh táo lại biết làm nũng với anh.
Anh càng không ngờ, vừa vén rèm, lại thấy cảnh ấy!
Tống Đường không hề ngoan ngoãn mặc áo kín đáo.
Chiếc váy dài màu rượu chát đã tụt xuống tận eo.
Cô lười biếng nằm úp trên giường, lộ ra một vùng da trắng mịn như ngọc.
Tựa hồ như bạch ngọc thượng hạng, toát ra hương thơm ngọt ngào giữa không khí.
Bên trong, cô mặc áσ ɭóŧ thủ công đơn giản, phía sau chỉ có một dải dây nhỏ màu hồng phấn.
Vệt hồng ấy nổi bật trên làn da trắng, khiến da thịt cô càng thêm rạng rỡ.
Từ góc của anh, lờ mờ thấy được đường cong nửa bầu ngực.
Tiếp xuống dưới là vòng eo và hông tỉ lệ hoàn mỹ.
Vậy mà cô còn chẳng chịu yên phận nằm yên.
Đôi chân nhỏ đung đưa nhẹ nhàng, cỡ chân chắc không quá size 35, trắng như tuyết, móng chân tròn trịa hồng hồng tự nhiên.
Vừa mềm vừa quyến rũ, chẳng có chút e lệ nào của con gái!
Không được nhìn bậy!
Tai Lục Cẩn Ngôn đỏ rực như bị bỏng, muốn xoay người đi ngay.
Ai ngờ vừa nhấc chân, cô đã duỗi tay ra, tội nghiệp túm lấy tay áo anh.
"Chị bác sĩ ơi, em đau ở eo quá! Chị giúp em xem có bị sưng không?"
"Bôi ít dầu có đỡ không? Chị giúp em bôi đi mà."
"Chị xoa bóp nhẹ giúp em được không, không mai em đau hơn thì khổ… cảm ơn chị nhiều nha!"
Tống Đường nhắm mắt lim dim, còn hơi chu môi làm nũng, giọng mềm như mật, như tinh linh rơi xuống trần gian.
Thực ra chân cô cũng đau, tính lát nữa nhờ bác sĩ xem luôn.
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
