TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 7.2: Tống Đường quá mềm mại, khiến Lục Cẩn Ngôn đỏ mặt

Trong mắt anh, cô còn chẳng bằng chó.

Ít nhất thì chó còn không nghĩ đến việc hạ thuốc người khác.

Cô đang cầm một gói thuốc to đủ để hạ gục cọp, sư tử, voi. Nếu anh thật sự bị cô bỏ thuốc, có uống cả lọ thuốc giải cũng chưa chắc hữu hiệu.

Anh còn định cảnh cáo cô đừng tùy tiện bỏ thuốc, nhưng thân thể lại bắt đầu có phản ứng kỳ lạ, đành đen mặt bước vào phòng khách.

Anh lấy áo khoác che phía trước, vừa đi vừa lẩm nhẩm mấy lần “Ba điều kỷ luật, tám điều chú ý” mới dần bình ổn lại.

Thấy anh không nói thêm gì, Tống Đường nghĩ chắc anh đã tin lời cô.

Dù sao cô cũng thề rồi — nếu chạm vào nữa thì là chó mà.

Có người về, cô tập nhảy trong sân có chút ngại.

Nhưng nghĩ lại, Lục Cẩn Ngôn ghét cô như vậy, chắc chắn sẽ không thèm nhìn, cô vẫn quyết định hoàn thành bài nhảy theo kế hoạch.

Trước kia, cô hay dùng điện thoại mở nhạc khi tập múa.

Nhưng năm 1975 làm gì có điện thoại, cô chỉ có thể dựa vào ký ức, nhẩm giai điệu rồi nhẹ nhàng di chuyển.

Dù Tống Thanh Yểu tặng đồ không có ý tốt, nhưng cô phải công nhận chất liệu những bộ váy ấy rất tốt.

Chiếc váy xanh nhạt qua gối cô đang mặc co giãn rất tốt, vô cùng thoải mái để tập nhảy.

Cô càng múa càng say mê, như thể đang quay lại sân khấu rực rỡ mà cô từng yêu...

Sau khi thân thể bình thường trở lại, Lục Cẩn Ngôn lên lầu lấy đồ.

Phòng có chút ngột ngạt, anh định mở cửa sổ cho thoáng.

Không ngờ, vừa ra tới cửa sổ đã thấy một khung cảnh khiến anh chết sững.

Cô gái trong váy xanh nhạt đang uyển chuyển múa giữa sân.

Khi thì xoay tròn, khi thì tung mình nhảy cao, nhẹ nhàng như đám mây lướt gió, như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn cô bay đi.

Tà váy bên hông hơi xẻ, để lộ đôi chân dài thon thả trắng nõn đến chói mắt.

Lên trên là vòng eo mảnh như cành liễu.

Trong giấc mơ quái đản đêm qua, anh đã từng nắm lấy vòng eo này, còn...

Yêu tinh mê người!

Lục Cẩn Ngôn đen mặt kéo rèm cửa, cầm lấy tờ Báo Thanh Niên Trung Quốc trên bàn, bước nhanh xuống lầu.

Tống Đường vừa nhảy xong một bài, mồ hôi nhễ nhại, người sảng khoái.

Cô đang định quay vào phòng thì nghe giọng lạnh băng vô cảm của Lục Cẩn Ngôn: "Cầm lấy!"

Tống Đường ngớ người.

Cô không ngờ Lục Cẩn Ngôn lại chủ động đưa cô báo.

Tuy thái độ vẫn lạnh như băng, nhưng chịu đưa đồ là tiến triển lớn rồi.

Phải chăng anh không còn ghét cô như trước?

Nếu người mạnh nhất không còn ghét cô nữa, vậy chẳng phải cô sẽ không còn phải chết thảm như nguyên chủ?

Tống Đường đang lâng lâng thì Lục Cẩn Ngôn đã mang theo khí lạnh rời khỏi sân.

Hoàn hồn lại, cô vui vẻ nhìn tờ báo trong tay — ai ngờ, cô lại thấy...

4

0

4 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.