0 chữ
Chương 16
Chương 8.1: Con của Lục Cẩn Ngôn và Tống Đường chắc chắn sẽ rất đẹp
Tiêu đề trang nhất của tờ báo là: [Đoàn kết là sức mạnh – Quét sạch tàn dư phong kiến và tà đạo!]
Cho nên... anh cho rằng cô là "tà đạo"?
Tống Đường hơi buồn một chút.
Lấy lòng đại lão đúng là quá khó.
Nhưng cô vẫn sẽ cố gắng, thay đổi kết cục bi thảm của bản thân trong nguyên tác.
Bị Lục Cẩn Ngôn coi là tà đạo, đúng là tổn thương thật đấy.
Nhưng cũng chính tờ báo ấy lại gợi cho cô một ý tưởng tuyệt vời.
Ở trang cuối cùng, có chuyên mục truyện đăng dài kỳ.
Cô có thể viết truyện gửi đăng báo!
Thời đại cô sống, võ hiệp đã thoái trào, huyền huyễn lên ngôi, nhưng cô vẫn luôn mê mẩn thể loại võ hiệp.
Thậm chí còn tranh thủ thời gian rảnh để viết một bộ tiểu thuyết võ hiệp.
Anh cả đọc xong còn khen cô viết rất cuốn hút, chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Doanh nghiệp nhà cô có nhà xuất bản, anh cả nói sẽ giúp cô xuất bản.
Chỉ tiếc, bản thảo còn chưa kịp ra mắt, cô đã bị tai nạn xe qua đời, xuyên thành nữ phụ ác độc xui xẻo trong truyện.
Giờ cô muốn viết lại, gửi thử bài cho báo.
Tần Tú Chi đã cho cô 50 đồng, nhưng thi vào Đoàn văn công còn phải sắm đồ, giày dép.
Cô lại là người yêu cái đẹp, chỉ mua một hai bộ là không đủ.
Vợ chồng Trương Xảo Tuệ đối xử với nguyên chủ rất tốt.
Đã dùng thân xác của nguyên chủ, cô sẽ có trách nhiệm — giúp cả nhà họ có cuộc sống tốt hơn.
Cô phải kiếm tiền!
Tống Đường khí thế ngút trời, rất nhanh đã viết được mấy nghìn chữ.
Tống Tòng Nhung và Tần Tú Chi đều bận rộn, tối nay về muộn. Mẹ của Lục Cẩn Ngôn – Lâm Hà – mời Tống Đường, Tống Nam Tinh và Tống Thanh Yểu sang ăn cơm.
Ba anh em nhà họ Lục đều không có nhà, phòng khách chỉ còn lại Lâm Hà và chồng – Lục tư lệnh Lục Thủ Cương.
"Cháu là Đường Đường phải không?"
Lâm Hà vừa nhìn thấy Tống Đường đã nhận ra ngay.
Bà ấy từng nghe hàng xóm nói Tống Đường đẹp.
Nhưng không ngờ, cô lại xinh đẹp đến mức ấy.
Thấy cô gật đầu, bà ấy vội bước đến, nắm tay cô đầy nhiệt tình: "Cháu giống mẹ cháu hồi trẻ lắm, xinh quá trời luôn."
Vừa nói, bà ấy vừa không nén nổi mà nhìn cô thêm mấy lần.
Thật đấy, sống đến ngần này tuổi, bà ấy chưa từng gặp cô gái nào đẹp như Tống Đường.
Đặc biệt là khi cô cười, đôi lúm đồng tiền như chứa mật, khiến người nhìn cũng cảm thấy ngọt ngào.
Tống Nam Tinh trợn mắt chán ghét.
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, bà ta đã ghét Tống Đường tận xương tủy, đương nhiên không chịu nổi ai khen cô.
Bà ta gắp một miếng cá cho Tống Thanh Yểu, rồi cố ý giễu cợt: "Xinh thì làm được gì!"
"Dù đẹp cỡ nào cũng không thay đổi được sự thật là chưa học hết tiểu học, là đồ mù chữ."
Càng nói, bà ta càng hăng, nước miếng văng tung tóe: "Hôm qua anh chị tôi hỏi con bé có dự định gì, mọi người đoán xem nó nói gì?"
"Ha ha! Nó bảo muốn thi vào Đoàn văn công."
"Nếu một đứa mù chữ như nó mà thi đậu Đoàn văn công, tôi còn làm tư lệnh được ấy chứ! Phụt…"
Ánh mắt Lâm Hà lạnh xuống.
Bà ấy vốn đã không ưa kiểu người ích kỷ, giả dối, ham hư vinh như Tống Nam Tinh, nghe vậy càng thấy bà ta đúng là có bệnh.
Nhưng vì sống cùng sân, ngày nào cũng chạm mặt, nên bà ấy không nói gay gắt, chỉ nhàn nhạt đáp: "Đường Đường có mục tiêu là chuyện tốt, chúng ta nên ủng hộ."
"Gì mà mục tiêu với chẳng mục tiêu! Nó chỉ là đồ không biết lượng sức, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga thôi!"
Tống Nam Tinh lật mắt lên trời: "Tôi thấy con bé chẳng ra gì, tốt nhất nên nhanh chóng kiếm đại thằng nào mà gả đi, đừng suốt ngày ăn bám."
"Khổ nỗi, nhà họ Lương còn chê nó đĩ thoã nên mới hủy hôn. Nó cứ lả lơi đong đưa, đàn ông nào dám cưới?"
Lời này thực sự quá cay nghiệt, đến Lục Thủ Cương cũng cau mày.
Họ là người nhà của Lương Nguyệt Thâm, tất nhiên biết chuyện hủy hôn.
Cho nên... anh cho rằng cô là "tà đạo"?
Tống Đường hơi buồn một chút.
Lấy lòng đại lão đúng là quá khó.
Nhưng cô vẫn sẽ cố gắng, thay đổi kết cục bi thảm của bản thân trong nguyên tác.
Bị Lục Cẩn Ngôn coi là tà đạo, đúng là tổn thương thật đấy.
Nhưng cũng chính tờ báo ấy lại gợi cho cô một ý tưởng tuyệt vời.
Ở trang cuối cùng, có chuyên mục truyện đăng dài kỳ.
Cô có thể viết truyện gửi đăng báo!
Thời đại cô sống, võ hiệp đã thoái trào, huyền huyễn lên ngôi, nhưng cô vẫn luôn mê mẩn thể loại võ hiệp.
Thậm chí còn tranh thủ thời gian rảnh để viết một bộ tiểu thuyết võ hiệp.
Anh cả đọc xong còn khen cô viết rất cuốn hút, chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Doanh nghiệp nhà cô có nhà xuất bản, anh cả nói sẽ giúp cô xuất bản.
Giờ cô muốn viết lại, gửi thử bài cho báo.
Tần Tú Chi đã cho cô 50 đồng, nhưng thi vào Đoàn văn công còn phải sắm đồ, giày dép.
Cô lại là người yêu cái đẹp, chỉ mua một hai bộ là không đủ.
Vợ chồng Trương Xảo Tuệ đối xử với nguyên chủ rất tốt.
Đã dùng thân xác của nguyên chủ, cô sẽ có trách nhiệm — giúp cả nhà họ có cuộc sống tốt hơn.
Cô phải kiếm tiền!
Tống Đường khí thế ngút trời, rất nhanh đã viết được mấy nghìn chữ.
Tống Tòng Nhung và Tần Tú Chi đều bận rộn, tối nay về muộn. Mẹ của Lục Cẩn Ngôn – Lâm Hà – mời Tống Đường, Tống Nam Tinh và Tống Thanh Yểu sang ăn cơm.
Ba anh em nhà họ Lục đều không có nhà, phòng khách chỉ còn lại Lâm Hà và chồng – Lục tư lệnh Lục Thủ Cương.
Lâm Hà vừa nhìn thấy Tống Đường đã nhận ra ngay.
Bà ấy từng nghe hàng xóm nói Tống Đường đẹp.
Nhưng không ngờ, cô lại xinh đẹp đến mức ấy.
Thấy cô gật đầu, bà ấy vội bước đến, nắm tay cô đầy nhiệt tình: "Cháu giống mẹ cháu hồi trẻ lắm, xinh quá trời luôn."
Vừa nói, bà ấy vừa không nén nổi mà nhìn cô thêm mấy lần.
Thật đấy, sống đến ngần này tuổi, bà ấy chưa từng gặp cô gái nào đẹp như Tống Đường.
Đặc biệt là khi cô cười, đôi lúm đồng tiền như chứa mật, khiến người nhìn cũng cảm thấy ngọt ngào.
Tống Nam Tinh trợn mắt chán ghét.
Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, bà ta đã ghét Tống Đường tận xương tủy, đương nhiên không chịu nổi ai khen cô.
Bà ta gắp một miếng cá cho Tống Thanh Yểu, rồi cố ý giễu cợt: "Xinh thì làm được gì!"
Càng nói, bà ta càng hăng, nước miếng văng tung tóe: "Hôm qua anh chị tôi hỏi con bé có dự định gì, mọi người đoán xem nó nói gì?"
"Ha ha! Nó bảo muốn thi vào Đoàn văn công."
"Nếu một đứa mù chữ như nó mà thi đậu Đoàn văn công, tôi còn làm tư lệnh được ấy chứ! Phụt…"
Ánh mắt Lâm Hà lạnh xuống.
Bà ấy vốn đã không ưa kiểu người ích kỷ, giả dối, ham hư vinh như Tống Nam Tinh, nghe vậy càng thấy bà ta đúng là có bệnh.
Nhưng vì sống cùng sân, ngày nào cũng chạm mặt, nên bà ấy không nói gay gắt, chỉ nhàn nhạt đáp: "Đường Đường có mục tiêu là chuyện tốt, chúng ta nên ủng hộ."
"Gì mà mục tiêu với chẳng mục tiêu! Nó chỉ là đồ không biết lượng sức, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga thôi!"
Tống Nam Tinh lật mắt lên trời: "Tôi thấy con bé chẳng ra gì, tốt nhất nên nhanh chóng kiếm đại thằng nào mà gả đi, đừng suốt ngày ăn bám."
"Khổ nỗi, nhà họ Lương còn chê nó đĩ thoã nên mới hủy hôn. Nó cứ lả lơi đong đưa, đàn ông nào dám cưới?"
Lời này thực sự quá cay nghiệt, đến Lục Thủ Cương cũng cau mày.
Họ là người nhà của Lương Nguyệt Thâm, tất nhiên biết chuyện hủy hôn.
4
0
4 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
