0 chữ
Chương 14
Chương 7.1: Tống Đường quá mềm mại, khiến Lục Cẩn Ngôn đỏ mặt
Lục Cẩn Ngôn đang trong kỳ nghỉ, nhưng vì không muốn gặp Tống Đường nên định về đơn vị ở tạm.
Anh chỉ về nhà lấy vài thứ rồi sẽ lái xe đi ngay.
Vừa bước vào sân, anh liền cảm thấy có thứ gì đó đâm vào lòng ngực mình, dưới tay là một vùng mềm mại lạ thường.
Nhìn kỹ lại, anh phát hiện người nhào vào lòng mình chính là Tống Đường.
Mà bàn tay anh...
Khi nhận ra vị trí tay mình đang đặt, tai anh lập tức nóng rực như bị lửa đốt.
Anh đã không chỉ một lần cảnh cáo Tống Đường không được quyến rũ đàn ông bừa bãi, không ngờ cô lại dám chủ động lao vào lòng anh dụ dỗ!
"Tránh xa tôi ra!"
"Tôi đã nói rồi, sau này đừng xuất hiện trong vòng hai mét quanh tôi!"
Tay Lục Cẩn Ngôn như bị bọ cạp chích, vội vã rụt lại, lập tức kéo giãn khoảng cách với cô.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Tống Đường còn chưa đứng vững.
Trong cơn hỗn loạn ấy, cô cũng chưa kịp nhận ra tay anh vừa đặt ở đâu.
Cô chỉ biết — mình không thể ngã!
Trước đây cô luôn tập trong phòng múa chuyên dụng, sàn mềm, ngã cũng không đau.
Nhưng nền sân trong đại viện lót gạch xanh cứng như đá, ngã xuống kiểu gì cũng đau điếng.
Nhất là nếu úp mặt xuống đất, chắc chắn sẽ trầy toác cả mặt.
Tống Đường vốn yếu đuối lại thích đẹp, tuyệt đối không muốn mặt mũi bị hủy.
Cô cuống quýt tìm điểm tựa, vội vã nắm lấy thứ gì đó để giữ thăng bằng.
Cuối cùng cũng đứng vững.
"Tống Đường!"
Cô còn chưa kịp thở ra, đã nghe giọng nói lạnh thấu xương như đến từ tầng địa ngục thứ mười tám của Lục Cẩn Ngôn vang lên.
"Thả tay ra!"
Tống Đường cảm nhận rõ ràng một tia nguy hiểm.
Lúc này cô mới ý thức được vị trí tay mình đang đặt — cực kỳ không ổn!
Cô đang túm chặt lấy cạp quần anh!
Tư thế này không khác gì nữ lưu manh sốt ruột muốn cởϊ qυầи anh rồi làm loạn!
Tống Đường lập tức đơ cứng cả người.
Cô biết Lục Cẩn Ngôn trong truyện là nhân vật còn lợi hại hơn cả nam chính.
Cô không muốn chết thảm như nguyên chủ, vẫn luôn cố gắng để anh bớt ghét mình.
Nhưng dường như mỗi lần gặp mặt, cô đều khiến anh thêm căm hận.
"Xin lỗi, tôi không cố ý."
Tống Đường cuống quýt thu tay lại.
Lục Cẩn Ngôn siết môi, toàn thân căng cứng, giọng trầm thấp đầy cảnh cáo: "Tôi nhắc lần cuối, đừng tùy tiện quyến rũ người khác nữa. Nếu không, tự gánh hậu quả!"
"Tôi không quyến rũ anh."
Tống Đường ghét bị hiểu lầm, vội giải thích: "Lúc nãy tôi đang tập nhảy, suýt ngã nên mới túm lấy anh một cái."
"Tôi hứa, sau này tuyệt đối không chạm vào anh nữa."
Để chứng minh mình nghiêm túc, cô còn nói thêm: "Nếu sau này còn chạm vào anh, tôi là chó!"
Ánh mắt Lục Cẩn Ngôn lạnh đi mấy phần.
Anh hoàn toàn không tin lời cô.
Anh chỉ về nhà lấy vài thứ rồi sẽ lái xe đi ngay.
Vừa bước vào sân, anh liền cảm thấy có thứ gì đó đâm vào lòng ngực mình, dưới tay là một vùng mềm mại lạ thường.
Nhìn kỹ lại, anh phát hiện người nhào vào lòng mình chính là Tống Đường.
Mà bàn tay anh...
Khi nhận ra vị trí tay mình đang đặt, tai anh lập tức nóng rực như bị lửa đốt.
Anh đã không chỉ một lần cảnh cáo Tống Đường không được quyến rũ đàn ông bừa bãi, không ngờ cô lại dám chủ động lao vào lòng anh dụ dỗ!
"Tránh xa tôi ra!"
"Tôi đã nói rồi, sau này đừng xuất hiện trong vòng hai mét quanh tôi!"
Tay Lục Cẩn Ngôn như bị bọ cạp chích, vội vã rụt lại, lập tức kéo giãn khoảng cách với cô.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Tống Đường còn chưa đứng vững.
Cô chỉ biết — mình không thể ngã!
Trước đây cô luôn tập trong phòng múa chuyên dụng, sàn mềm, ngã cũng không đau.
Nhưng nền sân trong đại viện lót gạch xanh cứng như đá, ngã xuống kiểu gì cũng đau điếng.
Nhất là nếu úp mặt xuống đất, chắc chắn sẽ trầy toác cả mặt.
Tống Đường vốn yếu đuối lại thích đẹp, tuyệt đối không muốn mặt mũi bị hủy.
Cô cuống quýt tìm điểm tựa, vội vã nắm lấy thứ gì đó để giữ thăng bằng.
Cuối cùng cũng đứng vững.
"Tống Đường!"
Cô còn chưa kịp thở ra, đã nghe giọng nói lạnh thấu xương như đến từ tầng địa ngục thứ mười tám của Lục Cẩn Ngôn vang lên.
"Thả tay ra!"
Tống Đường cảm nhận rõ ràng một tia nguy hiểm.
Lúc này cô mới ý thức được vị trí tay mình đang đặt — cực kỳ không ổn!
Tư thế này không khác gì nữ lưu manh sốt ruột muốn cởϊ qυầи anh rồi làm loạn!
Tống Đường lập tức đơ cứng cả người.
Cô biết Lục Cẩn Ngôn trong truyện là nhân vật còn lợi hại hơn cả nam chính.
Cô không muốn chết thảm như nguyên chủ, vẫn luôn cố gắng để anh bớt ghét mình.
Nhưng dường như mỗi lần gặp mặt, cô đều khiến anh thêm căm hận.
"Xin lỗi, tôi không cố ý."
Tống Đường cuống quýt thu tay lại.
Lục Cẩn Ngôn siết môi, toàn thân căng cứng, giọng trầm thấp đầy cảnh cáo: "Tôi nhắc lần cuối, đừng tùy tiện quyến rũ người khác nữa. Nếu không, tự gánh hậu quả!"
"Tôi không quyến rũ anh."
Tống Đường ghét bị hiểu lầm, vội giải thích: "Lúc nãy tôi đang tập nhảy, suýt ngã nên mới túm lấy anh một cái."
"Tôi hứa, sau này tuyệt đối không chạm vào anh nữa."
Ánh mắt Lục Cẩn Ngôn lạnh đi mấy phần.
Anh hoàn toàn không tin lời cô.
4
0
4 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
