TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 6.2: Lao vào lòng anh

Sợ Tống Thanh Yểu nghĩ nhiều, bà ta lại đưa thêm năm tờ đại đoàn kết cho cô ta: "Yểu Yểu, con cũng mua thêm ít đồ mới đi."

Tống Thanh Yểu siết chặt tờ tiền, móng tay dài cắm sâu vào lòng bàn tay, đau buốt.

Cô ta tặng đồ xấu cho Tống Đường là để cô xấu mặt.

Ai ngờ Tống Đường không những không xấu hổ, còn được thưởng năm mươi đồng!

Đúng là Tần Tú Chi cũng đưa cô ta năm mươi đồng.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Tống Đường tiêu tiền nhà họ Tống, cô ta đã thấy khó chịu toàn thân.

Tuy vậy, là người giỏi che giấu cảm xúc, cô ta vẫn cố nặn ra nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn mẹ."

"Nếu hôm nay con không có lớp nhảy, con đã đưa chị ra ngoài dạo rồi."

"Ngốc à, nói cảm ơn với mẹ làm gì."

Tần Tú Chi cưng chiều xoa đầu Tống Thanh Yểu: "Sau này còn nhiều thời gian để đưa chị đi chơi.

Giờ con cần tập trung luyện nhảy, chuẩn bị thi Đoàn văn công."

Năm nay Đoàn văn công chỉ tuyển một người.

Để Tống Thanh Yểu đậu, Tần Tú Chi đã đăng ký lớp học nhảy chuyên sâu cho cô ta.

Cả Tần Tú Chi và Tống Tòng Nhung đều nghĩ Tống Đường không thể đậu, nên không định cho cô đi học cùng.

Tống Đường cũng không để tâm.

Không phải cô coi thường lớp học ở thời đại này, mà là — ở thế kỷ 21, thầy cô của cô là những vũ sư hàng đầu cả nước.

Cô là niềm tự hào của thầy, nên cô không tự ti. Dù không học lớp nào, cô cũng chẳng thua ai.

Nhà họ Tống và họ Lục cùng sống trong một khu nhà hai tầng, dùng chung một sân, quan hệ rất thân thiết.

Con trai thứ ba nhà họ Lục – Lục Thiếu Du – có một chiếc xe đạp Phượng Hoàng.

Hôm nay anh ta có việc đi ngang qua lớp nhảy, mẹ anh ta – Lâm Hà – bảo anh ta tiện đường chở Tống Thanh Yểu đi.

Sau bữa sáng, anh ta đến nhà họ Tống.

Lúc ấy Tống Tòng Nhung và Tần Tú Chi đã ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn lại Tống Đường, Tống Nam Tinh và Tống Thanh Yểu.

Vừa thấy Tống Đường, Lục Thiếu Du đã nhìn chằm chằm vào chiếc váy cô đang mặc.

Anh ta tính thẳng, không giấu nổi suy nghĩ, nhìn Tống Đường yểu điệu đứng đó, anh ta thốt lên: "Yểu Yểu, đây chẳng phải cái váy em từng mua sao?"

"Không ngờ em mặc xấu thế mà chị Tống Đường mặc lại đẹp ghê!"

Tống Thanh Yểu tức đến tím mặt.

Cô ta trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du một cái, không đợi anh ta, đã bước thẳng ra sân.

Lục Thiếu Du gãi đầu.

Anh ta đâu có làm gì cô ta đâu?

Sao bỗng dưng giận dữ vậy?

Quả là tâm phụ nữ như kim đáy bể.

Chả trách đại ca hai mươi tư tuổi còn chưa chịu yêu đương.

Nếu là anh ta, anh ta cũng chẳng muốn dính dáng.

Anh ta cảm thấy Tống Thanh Yểu thật khó hiểu, không muốn đi cùng chút nào.

Nhưng mẹ đã dặn phải đưa cô ta đi, không muốn cũng phải làm.

Anh ta cười ngượng với Tống Đường rồi vội đuổi theo.

"Đồ lẳиɠ ɭơ, không ra thể thống gì!"

Tống Nam Tinh lầm bầm một câu, lại trừng mắt khinh bỉ nhìn Tống Đường, xách túi bỏ đi.

Tống Đường chẳng buồn bận tâm đến vai hề như Tống Nam Tinh.

Cô cũng không ra ngoài mua sắm.

Dù trước kia cô nhảy giỏi, nhưng nguyên chủ chưa từng luyện, cô phải nhanh chóng lấy lại căn bản.

Sau khi nhà họ Tống và nhà họ Lục đều ra ngoài, cô bắt đầu ra sân luyện tập.

Thân thể này không chỉ giống hệt cô trước kia, mà độ dẻo cũng không kém!

Chiều đến, cô đã có thể xoạc ngang, xoạc dọc dễ dàng.

Luyện xong xoạc, cô lại tập uốn chân bật nhảy, sau đó thử cả lộn ngược.

Không ngờ — cũng làm được!

Cô quá tập trung, nên không để ý cánh cổng sân vốn đóng chặt đã được mở ra, Lục Cẩn Ngôn bước vào.

Cô lộn một cú, rồi cú tiếp theo — cả người không kìm được lao thẳng vào lòng anh!

4

0

4 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.