0 chữ
Chương 8
Thế giới 1: Lấy thân báo quốc - Chương 8: Chê cười
Ai cũng tưởng rằng cô đã nghe tin Cao Hàm và Lương Huệ Tuyết ở bên nhau, nên đến đây làm loạn một trận, chẳng ai biết cô sắp bị điều động sang tổ chăn nuôi.
Có người cười cợt: “Ối dào ôi Tiểu Ninh, Cao Hàm người ta có người khác rồi, cô còn đến đây làm gì?”
Cũng có vài người thân thiết với Cao Hàm, vốn đã sớm khó chịu vì sự dây dưa không dứt của Ninh Phức, liền thay anh ta lên tiếng: “Tiểu Ninh, cô đừng như vậy nữa, không hay đâu! Không chỉ ảnh hưởng tương lai của cô, còn phá hoại tình cảm của Cao Hàm và Huệ Tuyết đấy!”
“Đúng vậy đấy, cô nói xem, còn ra thể thống gì nữa? Đừng phạm sai lầm nữa.”
Ninh Phức chẳng thèm để ý đến mấy lời đó, chỉ đi thẳng đến chỗ Cao Hàm: “Đúng là tôi có việc tìm anh.”
Không khí trong phòng bỗng căng thẳng, ai nấy đều trố mắt ra nhìn.
Ồ, drama chính tới rồi đây!
Cô mỉm cười rạng rỡ, trông chẳng có chút tức giận nào vì chuyện tình cảm của Cao Hàm: “Tôi đã chép xong phần cuối sách Toán cấp ba rồi.”
Khi nghe nhắc đến sách giáo khoa, Cao Hàm khựng lại.
Anh ta cứng giọng: “Tôi đã nói rồi, cô không cần làm vậy. Sách tôi mượn cô xem, đọc xong tôi sẽ trả.”
Lời lẽ dứt khoát, ranh giới rõ ràng!
Cao Hàm thầm tự hào. Cho dù Ninh Phức có lấy cả sách chép tay ra để níu kéo, thì tình yêu của anh ta vẫn chỉ dành riêng cho Huệ Tuyết!
Thái độ lạnh lùng và cao ngạo ấy ngược lại lại vô tình để lộ vẻ căng thẳng không thể che giấu, như thể một loài động vật đang cố phô trương bộ lông sặc sỡ để xua đuổi kẻ thù.
Ninh Phức chớp mắt, vẻ mặt cô gái xinh đẹp ấy như thật sự ngạc nhiên.
“Tôi biết chứ, vậy nên tôi mới hỏi, anh đọc xong chưa?” Cô nói với vẻ mặt vừa chân thành vừa vô tội: “Phần cuối tôi chép xong rồi, anh có thể trả lại phần đầu cho tôi không? Ngày mai tôi sẽ đến tổ chăn nuôi, mà để sách bị chia ra như vậy thì bất tiện lắm.”
“Phụt...”
Không biết ai nhịn không được cười phì, như thể xì hơi.
Cao Hàm nghiến chặt răng sau, quai hàm cũng căng ra.
Anh ta mặt đỏ như gấc, tự anh ta biết rõ điều đó. Máu như mất kiểm soát, dồn hết lên mặt, nhuộm đỏ cả da.
Rõ ràng, rõ ràng từ đầu đến cuối đều là Ninh Phức tự mình si tình, chính cô là người dùng đủ mọi cách để lấy lòng anh ta, là người bị coi là không biết giữ thể diện!
Tại sao hôm nay... người bị cười lại là anh ta?
Sao cô lại đột nhiên thay đổi tính tình như thế?
Có người cười cợt: “Ối dào ôi Tiểu Ninh, Cao Hàm người ta có người khác rồi, cô còn đến đây làm gì?”
Cũng có vài người thân thiết với Cao Hàm, vốn đã sớm khó chịu vì sự dây dưa không dứt của Ninh Phức, liền thay anh ta lên tiếng: “Tiểu Ninh, cô đừng như vậy nữa, không hay đâu! Không chỉ ảnh hưởng tương lai của cô, còn phá hoại tình cảm của Cao Hàm và Huệ Tuyết đấy!”
“Đúng vậy đấy, cô nói xem, còn ra thể thống gì nữa? Đừng phạm sai lầm nữa.”
Ninh Phức chẳng thèm để ý đến mấy lời đó, chỉ đi thẳng đến chỗ Cao Hàm: “Đúng là tôi có việc tìm anh.”
Không khí trong phòng bỗng căng thẳng, ai nấy đều trố mắt ra nhìn.
Cô mỉm cười rạng rỡ, trông chẳng có chút tức giận nào vì chuyện tình cảm của Cao Hàm: “Tôi đã chép xong phần cuối sách Toán cấp ba rồi.”
Khi nghe nhắc đến sách giáo khoa, Cao Hàm khựng lại.
Anh ta cứng giọng: “Tôi đã nói rồi, cô không cần làm vậy. Sách tôi mượn cô xem, đọc xong tôi sẽ trả.”
Lời lẽ dứt khoát, ranh giới rõ ràng!
Cao Hàm thầm tự hào. Cho dù Ninh Phức có lấy cả sách chép tay ra để níu kéo, thì tình yêu của anh ta vẫn chỉ dành riêng cho Huệ Tuyết!
Thái độ lạnh lùng và cao ngạo ấy ngược lại lại vô tình để lộ vẻ căng thẳng không thể che giấu, như thể một loài động vật đang cố phô trương bộ lông sặc sỡ để xua đuổi kẻ thù.
Ninh Phức chớp mắt, vẻ mặt cô gái xinh đẹp ấy như thật sự ngạc nhiên.
“Tôi biết chứ, vậy nên tôi mới hỏi, anh đọc xong chưa?” Cô nói với vẻ mặt vừa chân thành vừa vô tội: “Phần cuối tôi chép xong rồi, anh có thể trả lại phần đầu cho tôi không? Ngày mai tôi sẽ đến tổ chăn nuôi, mà để sách bị chia ra như vậy thì bất tiện lắm.”
Không biết ai nhịn không được cười phì, như thể xì hơi.
Cao Hàm nghiến chặt răng sau, quai hàm cũng căng ra.
Anh ta mặt đỏ như gấc, tự anh ta biết rõ điều đó. Máu như mất kiểm soát, dồn hết lên mặt, nhuộm đỏ cả da.
Rõ ràng, rõ ràng từ đầu đến cuối đều là Ninh Phức tự mình si tình, chính cô là người dùng đủ mọi cách để lấy lòng anh ta, là người bị coi là không biết giữ thể diện!
Tại sao hôm nay... người bị cười lại là anh ta?
Sao cô lại đột nhiên thay đổi tính tình như thế?
8
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
