TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Thế giới 1: Lấy thân báo quốc - Chương 9: Của mượn thì phải trả

Có khoảnh khắc, Cao Hàm thậm chí chỉ mong thời gian quay ngược trở lại, mọi người xung quanh lập tức biến mất.

Ninh Phức cũng không nói nhiều, thoải mái đứng giữa sân ký túc xá nam, mặc họ nhìn ngắm: “Tôi còn phải về thu dọn hành lý, phiền anh trả lại sách cho tôi ngay bây giờ.”

Cô không có hứng thú dây dưa với Cao Hàm.

Nếu là trước đây, diễn một vai tiểu công chúa hơi kiêu kỳ nhưng si tình đến ngốc nghếch, khiến nam chính bề ngoài thanh cao phải tiếc nuối vì mất đi người con gái yêu mình chân thành thì đó chính là kiểu kịch bản mà Ninh Phức giỏi nhất.

Nhưng giờ, khi Cao Hàm không thể mang lại điểm tích lũy, thì với một Ninh Phức theo chủ nghĩa thực dụng, anh ta... chẳng còn giá trị.

Không những vô dụng, mà còn là đá cản đường.

Người cô yêu là tổ quốc!

Cao Hàm mà đòi làʍ t̠ìиɦ địch với tổ quốc? Còn kém xa lắm.

Gương mặt tuấn tú của nam thanh niên đối diện từ màu gan heo chuyển sang màu gan kho rim, đen đen đỏ đỏ, chẳng rõ là vì tức hay vì xấu hổ.

Cao Hàm vốn là người rất sĩ diện, lúc nào cũng là đầu tàu gương mẫu trong đám thanh niên trí thức ở Đồ Lạp Ca Kỳ.

Nhưng hôm nay...

Hôm nay anh ta đã trở thành trò cười cho mọi người.

Cao Hàm đứng đờ người, hàm răng nghiến chặt như khóa lại với nhau, phải mất một lúc lâu mới mở miệng được: “Sách... sách không ở chỗ tôi.”

Cô gái cau mày. Dù chỉ mặc bộ quần áo lao động vải thô xám xanh, vẫn không thể che lấp được nhan sắc của cô.

Cô có gì đó đã khác, như một đóa hoa từng náo động nay bỗng tĩnh lặng, âm thầm nở rộ khiến người ta bất chợt nhận ra vẻ đẹp thật sự của nó.

Giữa ánh mắt khó hiểu của mọi người, cô mỉm cười thân thiện: “Vậy thì phiền anh lấy về giúp tôi.” Ninh Phức xòe tay ra: “Của mượn thì phải trả, lần sau mượn mới dễ.”

Rồi, cô liếc nhìn Cao Hàm: “Còn nữa, cũng cảm ơn anh đã ‘giới thiệu’ tôi sang tổ chăn nuôi nhé.”

Nói rồi, Ninh Phức quay người rời đi.

Lúc này, mấy người hóng chuyện mới nhận ra hình như chuyện lớn rồi đây.

Có người hỏi: “Gì cơ? Cô ấy thật sự chuyển sang tổ chăn nuôi rồi hả?”

“Không theo cậu nữa á?”

“Cô ấy nói cậu giới thiệu, là sao thế?”

“Chẳng phải người đi là cậu với Tiểu Lương à?”

Cao Hàm lần đầu hiểu thế nào là cứng họng không nói được lời nào. Một người bạn thân thiết giúp anh ta giải tán đám đông, anh ya còn đang định tỏ vẻ biết ơn, thì lại nghe đối phương thì thầm hỏi: “Thế... cuốn sách Toán kia, thật sự không ở chỗ cậu hả?”

Cao Hàm nghẹn họng.

Một lúc sau, anh mới khó khăn đáp: “...Tôi... tôi đưa Huệ Tuyết mượn rồi.”

8

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.