0 chữ
Chương 8
Thế giới 1 - Chương 8: Chị gái là bạch liên hoa
“Chỉ là chút hư vinh của mấy cô nhóc thôi.” Thu Yểu thật sự không có hứng thú tranh giành, cô chỉ cảm thán một câu với Tiểu Thất rồi mỉm cười với Lý Kiều, sau đó bắt đầu đọc sách.
Không thể ngủ được. Toán, Lý, Hóa còn chưa nắm vững mà đòi ngủ sao? Thu Yểu cảm thấy mình không tài nào chợp mắt nổi. Thấy Thu Yểu đang đọc sách, Lý Kiều cũng không nói thêm gì. Truyện tranh không đủ hay, hay thần tượng không đáng để theo đuổi mà phải đi lo chuyện bao đồng? Lý Kiều thu hồi ánh mắt, lén lút lấy điện thoại ra nghịch một lúc rồi cũng gục xuống bàn ngủ.
Vào giờ nghỉ trưa, phần lớn học sinh trong lớp đều sẽ gục xuống bàn chợp mắt một lát để lấy lại tinh thần cho buổi chiều. Chỉ có lác đác vài người kiên trì không ngủ mà đến chiều vẫn tràn đầy năng lượng.
Buổi chiều, các môn chính vẫn học liền hai tiết, chỉ đến các môn phụ mới học từng tiết một. Nhìn thời khóa biểu có tiết tiếng Anh buổi chiều, Thu Yểu nở một nụ cười xấu hổ nhưng không mất đi vẻ lịch sự. Thế giới đầu tiên này, chỉ riêng việc học thôi cũng đã là cấp độ địa ngục rồi. Một đại lão của Tu Tiên giới như cô sao có thể biết thứ chữ kỳ lạ như tiếng Anh được?
Tuy nhiên, Thu Yểu cũng có thể hiểu được sự sắp đặt này của Tiểu Thất. Tạm không nói đến cái máy giao dịch lúc được lúc không của nó, chỉ riêng việc sau này cô cần phải đến các thế giới khác nhau và tiếp xúc với những kiến thức khác nhau đã là một vấn đề. Ở một thế giới hiện đại như thế này, những kiến thức đó đều là nền tảng nhất. Hóa thân thành học sinh để có thể học một cách quang minh chính đại vẫn tốt hơn là sau này giao dịch thành thân phận khác rồi lại không có cách nào học hành đàng hoàng, cuối cùng hỏi gì cũng không biết.
Tiết tiếng Anh buổi chiều lại khiến Thu Yểu đau hết cả đầu. Các tiết Hóa học và Vật lý sau đó lại càng không cần phải nói…
---
Tan học buổi chiều chưa hẳn đã là tan học thật sự, bởi vì học sinh cấp ba không xứng đáng có được khoảng thời gian này. Giờ học buổi chiều kết thúc lúc năm giờ rưỡi, từ lúc đó đến sáu giờ hai mươi là thời gian ăn tối của học sinh. Sau sáu giờ hai mươi, buổi tự học tối đằng đẵng bắt đầu.
Học sinh sẽ phải học đến chín giờ tối, vừa kịp để những em không ở nội trú có thể bắt chuyến xe buýt cuối cùng về nhà. Đương nhiên, học sinh bây giờ cũng được chiều chuộng, vô số phụ huynh đưa đón, số người mua nhà ở khu vực gần trường lại càng không đếm xuể. Số người thật sự cần bắt xe buýt về nhà chẳng có mấy ai.
Vì đang tạm trú ở Viên gia nên nguyên chủ có thể đi nhờ xe của họ để về nhà. Đương nhiên, việc này cũng là nhờ hưởng ké hào quang của Triệu Tuyết Như. Bởi lẽ, con trai cả nhà họ Viên đã vào công ty làm việc, còn Viên Tư Mộng, người chị kế đã cướp công của nguyên chủ, thì cũng đã lên đại học. Chỉ có Triệu Tuyết Như và nguyên chủ bằng tuổi, cùng học cấp ba, nên có thể đi nhờ xe về chung.
Nhưng cô cũng không thể đi nhờ được mấy ngày nữa, vì Thu Yểu đã chuẩn bị dọn ra ngoài ở. Nguyên chủ muốn sống một cuộc sống tự do và không muốn Viên Tư Mộng lại chiếm đoạt công lao cứu người của mình. Thực ra nguyên chủ không cầu báo đáp, chỉ cảm thấy mình cứu người mà không được thừa nhận nên trong lòng vô cùng ấm ức.
Nếu đã như vậy thì việc rời xa Viên Tư Mộng và Viên gia là rất cần thiết. Hơn nữa, nếu bây giờ cô không đi, chưa biết chừng sau này bà Triệu lại giở trò gì nữa.
Có lẽ vì ban ngày bị cô chặn họng, trên đường về nhà, dù cả hai đều ngồi ở hàng ghế sau, Triệu Tuyết Như vẫn cố tình giữ khoảng cách rất xa. Nếu không phải không gian trong xe có hạn, Thu Yểu cảm thấy Triệu Tuyết Như có thể lùi ra tận Thái Bình Dương cũng nên. Thu Yểu lười để ý đến cô ta, trong đầu vẫn đang tổng hợp lại những kiến thức đã học.
Biệt thự của Viên gia nằm trong khu nhà giàu của thành phố Uyển, cách trường học khá xa, lái xe mất khoảng nửa tiếng nếu không kẹt xe. Nếu gặp phải kẹt xe trên đường, có lẽ về đến nhà cũng gần mười giờ. May mắn là buổi tối giao thông khá thông thoáng, hai người về đến nhà lúc chín rưỡi.
Bà Triệu vẫn chưa ngủ. Lúc này, bà đang tao nhã ngồi đọc sách trong phòng khách, đương nhiên là để chờ hai đứa trẻ trở về. Bà và con riêng của chồng không hợp nhau nên đã dồn hết tâm sức vào Triệu Tuyết Như. Dĩ nhiên, sau này Triệu Tuyết Như sẽ phải báo đáp lại tất cả những điều đó. Bà Triệu còn cần dựa vào Triệu Tuyết Như để củng cố địa vị của mình, đồng thời nâng cao giá trị bản thân trong lòng ông Viên.
Mà Triệu Tuyết Như có lẽ cũng sẽ mừng rỡ lắm, vì sau này cô ta có thể dùng thân phận con gái nuôi của Viên gia để liên hôn với các gia đình giàu có khác. Nguyên chủ có thể không nhìn ra những điều này vì tuổi còn nhỏ, lại nhát gan. Nhưng một lão yêu tinh như Thu Yểu lại nhìn thấu tất cả, đặc biệt là sự tính toán và lợi ích trong mắt bà Triệu.
“Về rồi à.” Thấy hai người trở về, bà Triệu buông sách xuống, nhàn nhạt nói một câu.
“Mẹ.” Triệu Tuyết Như đang ấm ức, lúc này tự nhiên phải lấy lòng bà Triệu trước.
Thu Yểu đi theo sau, chào một tiếng rồi đi về phòng mình.
Biệt thự Viên gia có ba tầng. Tầng một là phòng khách và một số phòng chức năng như phòng trưng bày tranh vẽ. Tầng hai là phòng ngủ của bọn trẻ và thư phòng. Tầng ba là phòng ngủ của vợ chồng ông Viên và bà Triệu, cùng với các phòng chứa đồ quý giá. Còn phòng tập thể dục và nơi ở của người hầu thì được xây riêng thành một khu nhà nhỏ ở sân sau.
Sau khi đến nương tựa bà Triệu, nguyên chủ luôn bị xếp ở trong phòng dành cho khách ở tầng một. Điều này cũng đủ để thấy được địa vị của cô trong lòng bà ta.
Không thể ngủ được. Toán, Lý, Hóa còn chưa nắm vững mà đòi ngủ sao? Thu Yểu cảm thấy mình không tài nào chợp mắt nổi. Thấy Thu Yểu đang đọc sách, Lý Kiều cũng không nói thêm gì. Truyện tranh không đủ hay, hay thần tượng không đáng để theo đuổi mà phải đi lo chuyện bao đồng? Lý Kiều thu hồi ánh mắt, lén lút lấy điện thoại ra nghịch một lúc rồi cũng gục xuống bàn ngủ.
Vào giờ nghỉ trưa, phần lớn học sinh trong lớp đều sẽ gục xuống bàn chợp mắt một lát để lấy lại tinh thần cho buổi chiều. Chỉ có lác đác vài người kiên trì không ngủ mà đến chiều vẫn tràn đầy năng lượng.
Tuy nhiên, Thu Yểu cũng có thể hiểu được sự sắp đặt này của Tiểu Thất. Tạm không nói đến cái máy giao dịch lúc được lúc không của nó, chỉ riêng việc sau này cô cần phải đến các thế giới khác nhau và tiếp xúc với những kiến thức khác nhau đã là một vấn đề. Ở một thế giới hiện đại như thế này, những kiến thức đó đều là nền tảng nhất. Hóa thân thành học sinh để có thể học một cách quang minh chính đại vẫn tốt hơn là sau này giao dịch thành thân phận khác rồi lại không có cách nào học hành đàng hoàng, cuối cùng hỏi gì cũng không biết.
---
Tan học buổi chiều chưa hẳn đã là tan học thật sự, bởi vì học sinh cấp ba không xứng đáng có được khoảng thời gian này. Giờ học buổi chiều kết thúc lúc năm giờ rưỡi, từ lúc đó đến sáu giờ hai mươi là thời gian ăn tối của học sinh. Sau sáu giờ hai mươi, buổi tự học tối đằng đẵng bắt đầu.
Học sinh sẽ phải học đến chín giờ tối, vừa kịp để những em không ở nội trú có thể bắt chuyến xe buýt cuối cùng về nhà. Đương nhiên, học sinh bây giờ cũng được chiều chuộng, vô số phụ huynh đưa đón, số người mua nhà ở khu vực gần trường lại càng không đếm xuể. Số người thật sự cần bắt xe buýt về nhà chẳng có mấy ai.
Vì đang tạm trú ở Viên gia nên nguyên chủ có thể đi nhờ xe của họ để về nhà. Đương nhiên, việc này cũng là nhờ hưởng ké hào quang của Triệu Tuyết Như. Bởi lẽ, con trai cả nhà họ Viên đã vào công ty làm việc, còn Viên Tư Mộng, người chị kế đã cướp công của nguyên chủ, thì cũng đã lên đại học. Chỉ có Triệu Tuyết Như và nguyên chủ bằng tuổi, cùng học cấp ba, nên có thể đi nhờ xe về chung.
Nếu đã như vậy thì việc rời xa Viên Tư Mộng và Viên gia là rất cần thiết. Hơn nữa, nếu bây giờ cô không đi, chưa biết chừng sau này bà Triệu lại giở trò gì nữa.
Có lẽ vì ban ngày bị cô chặn họng, trên đường về nhà, dù cả hai đều ngồi ở hàng ghế sau, Triệu Tuyết Như vẫn cố tình giữ khoảng cách rất xa. Nếu không phải không gian trong xe có hạn, Thu Yểu cảm thấy Triệu Tuyết Như có thể lùi ra tận Thái Bình Dương cũng nên. Thu Yểu lười để ý đến cô ta, trong đầu vẫn đang tổng hợp lại những kiến thức đã học.
Biệt thự của Viên gia nằm trong khu nhà giàu của thành phố Uyển, cách trường học khá xa, lái xe mất khoảng nửa tiếng nếu không kẹt xe. Nếu gặp phải kẹt xe trên đường, có lẽ về đến nhà cũng gần mười giờ. May mắn là buổi tối giao thông khá thông thoáng, hai người về đến nhà lúc chín rưỡi.
Bà Triệu vẫn chưa ngủ. Lúc này, bà đang tao nhã ngồi đọc sách trong phòng khách, đương nhiên là để chờ hai đứa trẻ trở về. Bà và con riêng của chồng không hợp nhau nên đã dồn hết tâm sức vào Triệu Tuyết Như. Dĩ nhiên, sau này Triệu Tuyết Như sẽ phải báo đáp lại tất cả những điều đó. Bà Triệu còn cần dựa vào Triệu Tuyết Như để củng cố địa vị của mình, đồng thời nâng cao giá trị bản thân trong lòng ông Viên.
Mà Triệu Tuyết Như có lẽ cũng sẽ mừng rỡ lắm, vì sau này cô ta có thể dùng thân phận con gái nuôi của Viên gia để liên hôn với các gia đình giàu có khác. Nguyên chủ có thể không nhìn ra những điều này vì tuổi còn nhỏ, lại nhát gan. Nhưng một lão yêu tinh như Thu Yểu lại nhìn thấu tất cả, đặc biệt là sự tính toán và lợi ích trong mắt bà Triệu.
“Về rồi à.” Thấy hai người trở về, bà Triệu buông sách xuống, nhàn nhạt nói một câu.
“Mẹ.” Triệu Tuyết Như đang ấm ức, lúc này tự nhiên phải lấy lòng bà Triệu trước.
Thu Yểu đi theo sau, chào một tiếng rồi đi về phòng mình.
Biệt thự Viên gia có ba tầng. Tầng một là phòng khách và một số phòng chức năng như phòng trưng bày tranh vẽ. Tầng hai là phòng ngủ của bọn trẻ và thư phòng. Tầng ba là phòng ngủ của vợ chồng ông Viên và bà Triệu, cùng với các phòng chứa đồ quý giá. Còn phòng tập thể dục và nơi ở của người hầu thì được xây riêng thành một khu nhà nhỏ ở sân sau.
Sau khi đến nương tựa bà Triệu, nguyên chủ luôn bị xếp ở trong phòng dành cho khách ở tầng một. Điều này cũng đủ để thấy được địa vị của cô trong lòng bà ta.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
