0 chữ
Chương 7
Thế giới 1 - Chương 7: Chị gái là bạch liên hoa
Tận dụng thời gian nghỉ trưa, Thu Yểu vội vàng đến hiệu sách một chuyến. Sách toán tiểu học thì không cần phải mua thật. Với thần thức mạnh mẽ, Thu Yểu chỉ cần lướt nhanh một lượt là đã ghi nhớ hết các điểm chính yếu của toán tiểu học. Phép cộng trừ và một vài bài toán ứng dụng cũng không quá phức tạp. Tuy chưa từng tiếp xúc với toán học phức tạp, nhưng những phép tính cơ bản này, thường ngày tính toán sổ sách đều có thể dùng đến. Học đi đôi với hành, chuyển hóa những kiến thức này vào thực tế, Thu Yểu hấp thu rất nhanh.
Buổi trưa, cô vội vàng ăn một chiếc bánh kếp cuốn xem như lót dạ. Thật ra với thần thức mạnh mẽ hiện giờ của Thu Yểu, không ăn cũng không có vấn đề gì. Dù đang dùng thân thể của nguyên chủ, nhưng sau khi thần thức và thân thể dung hợp, đây cũng coi như là thân thể tạm thời của Thu Yểu.
Bị thần thức mạnh mẽ ảnh hưởng, cơ thể này dù không ăn cơm cũng không sao. Nhưng người bình thường làm gì có chuyện không ăn cơm? Thu Yểu tuy hành sự tùy tâm, không để ý người ngoài nhìn nhận thế nào, nhưng nếu quá kỳ quặc thì vẫn dễ bị người khác để ý. Cô lười đối phó với phiền phức, chỉ là ăn qua loa một chút, ăn gì cũng được.
Dành ra mười phút để di chuyển, Thu Yểu dùng bốn mươi phút còn lại để xem xong sách toán cấp hai. Chỉ là xem qua một lượt, coi như học vẹt, muốn hiểu rõ thì còn cần về nhà từ từ tiêu hóa và hấp thụ.
Còn về Hóa học và Vật lý... Không có nhiều thời gian như vậy để học những thứ này. Dù sao thì mình muốn tiến bộ, cũng thật sự cần một thái độ học tập và những hành động thể hiện ra bên ngoài.
Cô gói ghém những cuốn sách đã chọn rồi trả tiền, sau đó quay về lớp học.
Trên điện thoại của nguyên chủ có không ít ứng dụng, ngày thường cô ấy cũng thích chơi vài trò chơi, hoặc lướt xem vài thứ giải trí vặt vãnh. Thu Yểu dù sao cũng không phải người của thế giới hiện đại, đối với điện thoại không hề có hội chứng nghiện, thậm chí không dùng cũng được, chẳng ảnh hưởng gì. Trừ lúc ban đầu vô cùng kinh ngạc trước pháp bảo truyền âm ngàn dặm kỳ diệu đến thế của thế giới này, sau đó Thu Yểu cũng không còn để tâm nhiều đến chiếc điện thoại nữa. Chỉ đến khi trả tiền mới nhớ đến sự tồn tại của nó.
Điện thoại: [???]
Giờ ăn trưa của học sinh kéo dài đến mười hai giờ hai mươi. Tất nhiên, giờ vào học buổi chiều là một giờ rưỡi. Khoảng thời gian hơn một tiếng ở giữa được xem là giờ nghỉ trưa, nhưng học sinh không được phép ra ngoài chơi. Học sinh ngoại trú có thể chọn về nhà, học sinh nội trú không được về ký túc xá, chỉ có thể ở lại lớp học, gục xuống bàn nghỉ ngơi một chút hoặc học bài. Buổi trưa không nghỉ ngơi điều chỉnh một chút, buổi chiều học sẽ dễ uể oải. Nhà trường cũng xem như đã sắp xếp thời gian hợp lý, tuy nhiệm vụ học tập của lớp mười hai rất nặng nề, nhưng việc sắp xếp thời gian nghỉ ngơi hợp lý cũng rất cần thiết. Bằng không nếu mệt đến đổ bệnh, không thể tham gia kỳ thi đại học, thì mọi nỗ lực trước đó đều trở nên vô nghĩa.
Thu Yểu vừa kịp giờ về đến lớp học, trên tay xách theo không ít sách. Lúc này mọi người đều đang bận rộn việc riêng, người thì vội vàng chạy vào lớp, người thì đang cùng bạn bè thảo luận bài tập, có người lại ôm điện thoại, lén lút bàn tán thần tượng này tốt, thần tượng nam kia cưng chiều fan.
Trường Tam Trung quản lý không quá nghiêm ngặt. Ngày thường trong giờ học thì không được chơi điện thoại, còn thời gian sau giờ học, nhà trường cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện học sinh dùng điện thoại.
Không phải trường không muốn quản lý nghiêm, nghe nói là vì có một lần các đàn anh đã "cống hiến" cho họ một bài học. Thời đó, điện thoại thông minh vẫn chưa phổ biến như bây giờ, game trên máy tính vẫn còn rất thịnh hành.
Để được chơi game, các đàn anh đó đã trèo qua lối thoát hiểm của ký túc xá, nửa đêm chạy ra ngoài tiệm net, kết quả nhảy không cẩn thận, bị ngã gãy chân.
Nhà trường cảm thấy đôi khi, ngăn cấm quá nghiêm ngặt không bằng nới lỏng một chút, nên đối với chuyện dùng điện thoại hiện giờ, việc quản lý cũng có phần lỏng lẻo hơn. Suy cho cùng, nếu thật sự xảy ra chuyện, nhà trường cũng không muốn gánh trách nhiệm, nhưng học sinh ở trong trường mà xảy ra chuyện thì nhà trường cũng không tránh khỏi liên đới.
Vừa về đến chỗ ngồi, Thu Yểu ngẩng đầu nhìn về phía trước lớp, vừa hay bắt gặp ánh mắt của một người. Người đó vội vàng thu ánh mắt lại rồi nhanh chóng quay đầu đi.
Là một nữ sinh.
Lý Kiều đang xem truyện tranh trên điện thoại. Khi Thu Yểu trở về, cô bạn đã nhìn thấy. Cô bạn cũng thấy nữ sinh ngồi bàn trên cứ nhìn chằm chằm Thu Yểu. Lúc này, nhìn nữ sinh bàn trên, rồi lại nhìn Thu Yểu, một lúc lâu sau, Lý Kiều mới nhỏ giọng nói một câu: "Hoa khôi của lớp vẫn có địch ý rất lớn với cậu đó."
Cô gái ngồi phía trước Thu Yểu tên là Nguyễn Nhạc Nhạc, hoa khôi của lớp 2. Nhờ có vóc dáng cao ráo, đôi chân dài và gương mặt xinh đẹp nên cô ta luôn được các bạn học gọi là hoa khôi. Không chỉ trong lớp mà ngay cả các lớp khác, số nam sinh theo đuổi Nguyễn Nhạc Nhạc cũng không hề ít.
Nguyễn Nhạc Nhạc có địch ý với nguyên chủ một cách khó hiểu, có lẽ là vì nguyên chủ cũng sở hữu một vẻ ngoài ưa nhìn. Tuy nhiên, do tính cách nhút nhát nên ngày thường nguyên chủ rất mờ nhạt. Vì thế, Nguyễn Nhạc Nhạc nhiều nhất cũng chỉ ném cho cô vài cái nhìn ác ý rồi thôi.
Nhưng Thu Yểu thì khác. Sau khi trút bỏ sự nhút nhát và tự ti của nguyên chủ, cô đã trở thành một Hứa Tĩnh Thu mạnh mẽ, tự tin. Việc cô ngẩng cao đầu càng làm tôn lên vẻ đẹp của mình, điều này mang đến cho Nguyễn Nhạc Nhạc một mối đe dọa không nhỏ. Dù sao thì cô ta cũng đã quen với vị trí hoa khôi, bây giờ có người chen ngang cướp mất, chắc chắn cô ta sẽ không vui.
Buổi trưa, cô vội vàng ăn một chiếc bánh kếp cuốn xem như lót dạ. Thật ra với thần thức mạnh mẽ hiện giờ của Thu Yểu, không ăn cũng không có vấn đề gì. Dù đang dùng thân thể của nguyên chủ, nhưng sau khi thần thức và thân thể dung hợp, đây cũng coi như là thân thể tạm thời của Thu Yểu.
Dành ra mười phút để di chuyển, Thu Yểu dùng bốn mươi phút còn lại để xem xong sách toán cấp hai. Chỉ là xem qua một lượt, coi như học vẹt, muốn hiểu rõ thì còn cần về nhà từ từ tiêu hóa và hấp thụ.
Còn về Hóa học và Vật lý... Không có nhiều thời gian như vậy để học những thứ này. Dù sao thì mình muốn tiến bộ, cũng thật sự cần một thái độ học tập và những hành động thể hiện ra bên ngoài.
Cô gói ghém những cuốn sách đã chọn rồi trả tiền, sau đó quay về lớp học.
Điện thoại: [???]
Giờ ăn trưa của học sinh kéo dài đến mười hai giờ hai mươi. Tất nhiên, giờ vào học buổi chiều là một giờ rưỡi. Khoảng thời gian hơn một tiếng ở giữa được xem là giờ nghỉ trưa, nhưng học sinh không được phép ra ngoài chơi. Học sinh ngoại trú có thể chọn về nhà, học sinh nội trú không được về ký túc xá, chỉ có thể ở lại lớp học, gục xuống bàn nghỉ ngơi một chút hoặc học bài. Buổi trưa không nghỉ ngơi điều chỉnh một chút, buổi chiều học sẽ dễ uể oải. Nhà trường cũng xem như đã sắp xếp thời gian hợp lý, tuy nhiệm vụ học tập của lớp mười hai rất nặng nề, nhưng việc sắp xếp thời gian nghỉ ngơi hợp lý cũng rất cần thiết. Bằng không nếu mệt đến đổ bệnh, không thể tham gia kỳ thi đại học, thì mọi nỗ lực trước đó đều trở nên vô nghĩa.
Trường Tam Trung quản lý không quá nghiêm ngặt. Ngày thường trong giờ học thì không được chơi điện thoại, còn thời gian sau giờ học, nhà trường cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện học sinh dùng điện thoại.
Không phải trường không muốn quản lý nghiêm, nghe nói là vì có một lần các đàn anh đã "cống hiến" cho họ một bài học. Thời đó, điện thoại thông minh vẫn chưa phổ biến như bây giờ, game trên máy tính vẫn còn rất thịnh hành.
Để được chơi game, các đàn anh đó đã trèo qua lối thoát hiểm của ký túc xá, nửa đêm chạy ra ngoài tiệm net, kết quả nhảy không cẩn thận, bị ngã gãy chân.
Nhà trường cảm thấy đôi khi, ngăn cấm quá nghiêm ngặt không bằng nới lỏng một chút, nên đối với chuyện dùng điện thoại hiện giờ, việc quản lý cũng có phần lỏng lẻo hơn. Suy cho cùng, nếu thật sự xảy ra chuyện, nhà trường cũng không muốn gánh trách nhiệm, nhưng học sinh ở trong trường mà xảy ra chuyện thì nhà trường cũng không tránh khỏi liên đới.
Vừa về đến chỗ ngồi, Thu Yểu ngẩng đầu nhìn về phía trước lớp, vừa hay bắt gặp ánh mắt của một người. Người đó vội vàng thu ánh mắt lại rồi nhanh chóng quay đầu đi.
Là một nữ sinh.
Lý Kiều đang xem truyện tranh trên điện thoại. Khi Thu Yểu trở về, cô bạn đã nhìn thấy. Cô bạn cũng thấy nữ sinh ngồi bàn trên cứ nhìn chằm chằm Thu Yểu. Lúc này, nhìn nữ sinh bàn trên, rồi lại nhìn Thu Yểu, một lúc lâu sau, Lý Kiều mới nhỏ giọng nói một câu: "Hoa khôi của lớp vẫn có địch ý rất lớn với cậu đó."
Cô gái ngồi phía trước Thu Yểu tên là Nguyễn Nhạc Nhạc, hoa khôi của lớp 2. Nhờ có vóc dáng cao ráo, đôi chân dài và gương mặt xinh đẹp nên cô ta luôn được các bạn học gọi là hoa khôi. Không chỉ trong lớp mà ngay cả các lớp khác, số nam sinh theo đuổi Nguyễn Nhạc Nhạc cũng không hề ít.
Nguyễn Nhạc Nhạc có địch ý với nguyên chủ một cách khó hiểu, có lẽ là vì nguyên chủ cũng sở hữu một vẻ ngoài ưa nhìn. Tuy nhiên, do tính cách nhút nhát nên ngày thường nguyên chủ rất mờ nhạt. Vì thế, Nguyễn Nhạc Nhạc nhiều nhất cũng chỉ ném cho cô vài cái nhìn ác ý rồi thôi.
Nhưng Thu Yểu thì khác. Sau khi trút bỏ sự nhút nhát và tự ti của nguyên chủ, cô đã trở thành một Hứa Tĩnh Thu mạnh mẽ, tự tin. Việc cô ngẩng cao đầu càng làm tôn lên vẻ đẹp của mình, điều này mang đến cho Nguyễn Nhạc Nhạc một mối đe dọa không nhỏ. Dù sao thì cô ta cũng đã quen với vị trí hoa khôi, bây giờ có người chen ngang cướp mất, chắc chắn cô ta sẽ không vui.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
