TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Thế giới 1 - Chương 4: Chị gái là bạch liên hoa

Nhờ vậy, Triệu Tuyết Như được xem như con gái nuôi của nhà họ Viên, được nuông chiều từ bé. So với nguyên chủ, Triệu Tuyết Như trông giống con gái ruột của bà Triệu hơn nhiều.

Một năm trước, cha nguyên chủ qua đời vì tai nạn xe cộ, nguyên chủ bất đắc dĩ phải đến nương nhờ bà Triệu, điều này khiến Triệu Tuyết Như cảm thấy vô cùng bất an.

Dù sao thì nguyên chủ cũng là con gái ruột của bà Triệu, còn cô ta chỉ là cháu gái, về huyết thống vẫn kém một bậc. Chính vì lẽ đó, Triệu Tuyết Như vẫn luôn hùa theo đại tiểu thư nhà họ Viên để chèn ép nguyên chủ.

Lần này đến rủ Thu Yểu tan học cùng về, phỏng chừng cũng chẳng có ý tốt đẹp gì.

Nguyên chủ luôn suy nghĩ cho người này, lo lắng cho người kia, là kiểu người điển hình thích hy sinh, vấn đề là toàn làm ơn mắc oán. Cuối cùng chẳng ai được lòng, lại còn tự hại chính mình.

Bây giờ, người sống cuộc đời này là Thu Yểu. Đây là kết quả của một giao dịch công bằng, cho dù cuối cùng nhiệm vụ không hoàn thành thì cũng là giao dịch công bằng, chẳng ảnh hưởng gì. Vì vậy, Thu Yểu chẳng đời nào quan tâm đến tính cách của nguyên chủ ra sao. Đối với loại con gái đầy tâm cơ như Triệu Tuyết Như, cô cũng chẳng hề nể nang.

"Tan học tôi có việc rồi, cậu tự về đi." Thu Yểu thờ ơ đáp một câu, nói xong liền định quay vào lớp.

Nào ngờ, Triệu Tuyết Như tỏ vẻ như bị ấm ức tột cùng, khẽ cắn môi, yếu đuối đáng thương nhìn Thu Yểu, giọng nói cũng run rẩy: "Tĩnh Thu, em làm vậy mẹ sẽ lo lắng đó. Mẹ nói, con gái ngoan phải về nhà đúng giờ, không thể..."

Vì là con gái nuôi nên mấy năm nay Triệu Tuyết Như đã đổi cách xưng hô, gọi bà Triệu là mẹ.

Nghe Triệu Tuyết Như nói vậy, Thu Yểu chỉ thiếu điều trợn trắng mắt lên trời. Vốn dĩ cô lười đôi co với loại người tâm cơ này, nhưng lúc này đang là giờ giải lao, người qua lại trên hành lang rất đông, bộ dạng của Triệu Tuyết Như khiến người khác nhìn vào lại tưởng cô bắt nạt người ta.

Hơn nữa, nguyên chủ là một học sinh yếu – đừng hỏi tại sao, cha là giảng viên đại học, mẹ cũng từng là giáo viên, không hiểu sao đến lượt nguyên chủ lại thành học sinh yếu như thể bị đột biến gen vậy. Hỏi thì chắc chỉ có thể trả lời là "vì kịch bản nó thế".

So với một học sinh yếu không có gì nổi bật như nguyên chủ, Triệu Tuyết Như vừa xinh đẹp, lại rất biết cách xây dựng hình ảnh bản thân, học hành cũng không tệ. Tuy không phải dạng học sinh giỏi xuất sắc, nhưng thành tích cũng nằm trong nhóm 50 học sinh dẫn đầu khối.

Lúc này, cô ta muốn bôi xấu Thu Yểu, phỏng chừng đa số học sinh sẽ vì vẻ ngoài và thành tích học tập của Triệu Tuyết Như mà vô thức đứng về phía cô ta. Đây là một loại tâm lý đám đông rất đơn giản. Người ta thường bản năng cho rằng, người học giỏi thì nhân phẩm có lẽ cũng không đến nỗi nào.

Đã xoay người định về lớp, Thu Yểu nghe thấy giọng nói run rẩy, tựa như mang theo nhạc nền nghẹn ngào đầy ấm ức của Triệu Tuyết Như, lại từ từ quay lại, nở một nụ cười nhìn đối phương.

Sự khıêυ khí©h và đắc ý trong đáy mắt cô ta gần như không hề che giấu, cho rằng mọi người đều là những thiếu niên ngây thơ, không chút tâm cơ, nên dù không che đậy thì người khác cũng chẳng để ý.

Nào biết rằng, người ngốc không kể tuổi tác, người thông minh cũng vậy.

Nhìn vẻ mặt của Thu Yểu, không hiểu sao tim Triệu Tuyết Như lại đập thình thịch bất an. Nhưng những mánh khóe vặt vãnh này, kể từ khi nguyên chủ đến nhà họ Viên, Triệu Tuyết Như đã dùng không biết bao nhiêu lần. Bất kể mánh khóe đó có quang minh chính đại hay không, miễn dùng tốt là được. Dù sao thì mỗi lần chịu thiệt đều là nguyên chủ. Tính tình nguyên chủ mềm yếu, dễ bị bắt nạt, lại lương thiện, đối với người thân rất dễ dàng tha thứ.

Nhưng với Thu Yểu thì... Cứ nhìn những vị tổ tiên chết không nhắm mắt mà cô từng cạy nắp quan tài là đủ biết, cô không phải dạng dễ chọc.

"Con gái ngoan đều phải về nhà đúng giờ à?" Thu Yểu chậm rãi lặp lại lời của Triệu Tuyết Như. Nhưng không đợi Triệu Tuyết Như kịp phụ họa, Thu Yểu đã nói tiếp: "Tôi nhớ chủ nhật hai ngày trước, buổi tối cậu không về nhà đúng không?"

Nghe Thu Yểu nói vậy, mi tâm Triệu Tuyết Như giật giật, nhưng cô ta vẫn không hề hoảng sợ, cố làm ra vẻ kiên cường cười nói: "Đúng vậy, tớ đến nhà bạn học bài, muộn quá, không an toàn..."

Triệu Tuyết Như cố tình nói nửa vời, để lại không gian cho người khác tự suy diễn.

Thu Yểu lại khẽ cười một tiếng, nói tiếp: "Là đến nhà Vương Manh à?"

Tuy không biết tại sao Thu Yểu lại hỏi vậy, nhưng Triệu Tuyết Như vẫn không hoảng, khẽ mím môi gật đầu: "Đúng vậy, Vương Manh học rất giỏi, tớ..."

Triệu Tuyết Như còn muốn nói gì đó, lại bị Thu Yểu cắt ngang: "Nhưng hôm nay ở nhà vệ sinh tôi có gặp Vương Manh. Cậu ấy nói chủ nhật đi học thêm, buổi tối đến nhà bà nội, hoàn toàn không về nhà mình."

Cho nên, cậu cả đêm không về nhà, còn nói dối là đến nhà bạn học, rốt cuộc là đã đi đâu vậy?

Thu Yểu nói xong, cười đầy ẩn ý rồi xoay người vào lớp. Còn khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng trở nên trắng bệch và thân hình hơi run rẩy của Triệu Tuyết Như thì liên quan gì đến cô chứ? Cậu không đến kiếm chuyện, thì có phải yên chuyện rồi không? Tự mình dâng đến cửa, thì đừng trách tôi ra tay không nể tình.

Thu Yểu bình thản trở về lớp, tiếp tục vạch ra kế hoạch ôn thi đại học của mình.

Toán, Lý, Hóa thật sự quá khó, quá khó...

Hoàn toàn không muốn để ý đến Triệu Tuyết Như ra sao, Thu Yểu bây giờ chỉ muốn trước kỳ thi đại học phải học cho thông suốt mấy môn này.

Triệu Tuyết Như không ngờ Thu Yểu lại vạch trần mình ngay trước mặt mọi người. Hơn một năm nay, cô ta bắt nạt nguyên chủ, còn nguyên chủ thì không biết phản kháng, đôi khi thậm chí biết rõ sự tình cũng không dám lên tiếng, điều đó đã khiến Triệu Tuyết Như quen thói. Bây giờ đột nhiên bị Thu Yểu chặn họng, cả người cô ta đều sững sờ, lại còn ở giữa thanh thiên bạch nhật, thật sự quá mất mặt.

6

0

1 tháng trước

17 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.