0 chữ
Chương 3
Thế giới 1 - Chương 3: Chị gái là bạch liên hoa
Tuy nguyên chủ là một học sinh yếu, nhưng ít nhất người ta còn biết sơ sơ, còn Thu Yểu thì hoàn toàn không biết gì hết. Điều này thật sự làm khó một lão nhân gia từ Tu Tiên giới như cô.
"Haizz…"
Lật xem quyển sách trên tay, lại liếc qua thời khóa biểu trên bảng đen, Thu Yểu thở dài thườn thượt.
Tiết học sau là Toán, môn Toán khó như thiên thư vậy, Thu Yểu chỉ muốn nói: Sợ, sợ lắm.
[Hay là, tôi dạy bù cho cô nhé?] Nhìn Thu Yểu sầu não như sắp rụng hết tóc, Tiểu Thất dè dặt lên tiếng hỏi.
"Cậu biết à?" Thu Yểu nhướng mày, trong ý thức cười khẩy, vẻ mặt hoàn toàn không tin tưởng.
Tiểu Thất vốn định thể hiện ngay cho Thu Yểu thấy công nghệ cao của mình, nhưng sau khi loay hoay một hồi, nó phát hiện ra năng lượng của mình chỉ đủ để mở diễn đàn nhỏ của bọn họ, còn các mục như kho dữ liệu thì hoàn toàn không mở được. Thế là nó lặng lẽ thu mình lại vì chán nản.
Nhìn Tiểu Thất lập tức xìu xuống, Thu Yểu cười nhạt một tiếng, thuận tay lấy bút, ghi chép lại kế hoạch học tập sau này vào sổ tay.
Không phải là không học được, ít nhất cũng phải cố gắng đạt được trình độ học sinh yếu như nguyên chủ đã.
Thu Yểu không sợ bị lộ tẩy gì cả. Cô không phải chiếm xác, mà là giao dịch công bằng với người ủy thác, ngay cả Thiên Đạo của vị diện tương ứng cũng không làm gì được cô. Sợ thì không sợ.
Vấn đề là, Thu Yểu không muốn mất mặt, cũng không muốn có thêm lịch sử đen tối.
Nếu thật sự thi được con ngỗng to đùng, Thu Yểu cảm thấy sau khi mình về Cửu U, có lẽ sẽ phát điên mà đi cạy hết nắp quan tài của các vị tổ tiên mất.
Thu Yểu gần như không có chút kiến thức nền tảng nào về toán học của thế giới hiện đại, huống chi là Hóa học hay Vật lý, vì vậy cô cần phải bắt đầu lại từ những kiến thức cơ bản nhất. Tuy nhiên, chương trình học lớp mười hai rất gấp rút, nhiệm vụ lại nặng nề, thời gian cũng không có nhiều.
May mà thần thức của Thu Yểu mạnh mẽ, có thể "gian lận" không ít, không ăn không ngủ thì chắc cũng có thể theo kịp tiến độ.
Cô ghi chú vào sổ tay những thứ cần mua sau khi tan học. Buổi trưa và buổi tối, học sinh ngoại trú có thể không ăn ở trường, như vậy sẽ có gần một tiếng đồng hồ để ghé qua hiệu sách.
Không biết nếu mình lén lút xem sách toán tiểu học, có bị bạn học cho là học đến phát ngốc không nhỉ?
Buổi sáng còn lại hai tiết, học sinh cuối cấp bây giờ chủ yếu là học bài mới, cả hai tiết đều là Toán.
Giữa hai tiết có mười phút nghỉ ngơi, nhưng đa phần giáo viên đều dạy lố giờ, trừ lúc đi vệ sinh, thời gian còn lại học sinh vẫn phải ngoan ngoãn ngồi trong lớp học bài.
Sự cuồng nhiệt trong giờ giải lao lúc này là vì cả lớp vừa học xong hai tiết Ngữ văn, nên mọi người mới có chút cơ hội để thở.
"Hứa Tĩnh Thu, có người tìm!" Ngay lúc Thu Yểu đang suy nghĩ xem giờ cơm trưa có nên kiếm cớ ra ngoài không, thì nghe thấy một giọng nói lớn tiếng gọi từ phía cửa lớp.
Có người tìm?
Thu Yểu mặt không đổi sắc, nhưng trong ý thức lại khẽ cười.
Người ủy thác vì tính cách nên không có nhiều bạn bè, những người thân thiết hơn một chút chỉ có bạn cùng bàn và bạn bàn trên bàn dưới. Mấy bạn nhỏ đó muốn tìm cô thì cứ trực tiếp đến gần chỗ ngồi là được. Tìm đến tận cửa mà lại không vào lớp, tám phần là học sinh lớp khác.
Sẽ là ai đây?
Thu Yểu trong lòng đã đoán ra được phần nào.
Cô đặt sách giáo khoa trong tay xuống, ung dung bước ra ngoài.
Trình độ giảng dạy của trường Tam Trung Uyển Thành chỉ ở mức trung bình, việc quản lý toàn trường cũng không quá nghiêm ngặt. Trừ giờ thể dục giữa buổi bắt buộc phải mặc đồng phục, những lúc khác cũng không có yêu cầu khắt khe.
Học sinh cấp ba đang ở độ tuổi yêu cái đẹp nhất, nên chẳng ai thích mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, đa số đều thích mặc quần áo theo sở thích của mình hơn. Đến giờ thể dục giữa buổi thì thuận tay khoác đồng phục lên người, hết giờ lại cởi ra, nhét vào hộc bàn là xong.
Nguyên chủ cũng không có thói quen mặc đồng phục, chủ yếu là vì đồng phục phần lớn có màu trắng chủ đạo, không bền màu lại khó giặt. Cuộc sống của nguyên chủ ở nhà họ Viên không mấy tốt đẹp, luôn phải dè dặt cẩn thận, cô cũng không muốn vì chuyện giặt đồng phục thường xuyên mà gây thêm sự chú ý trong nhà. Vì vậy, ngày thường cô đều mặc thường phục.
Tháng Mười ở Uyển Thành chỉ se lạnh vào buổi sáng sớm và chiều tối, nên Thu Yểu chỉ mặc một chiếc quần jean, phối cùng một chiếc áo thun đen tay lửng kiểu trung tính. Những lúc trời lạnh hơn, cô sẽ khoác thêm một chiếc áo mỏng.
"Tìm tôi?" Ra khỏi cửa lớp, Thu Yểu nhìn thấy một nữ sinh cao gầy đang đứng dựa vào tường ở hành lang. Cô thờ ơ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó mới khẽ cất tiếng.
"Tĩnh Thu, buổi tối chúng ta cùng nhau về nhé." Cô gái vừa lên tiếng mặc một chiếc quần jean bó sát màu sáng, phối cùng áo sơ mi trắng tay ngắn. So với chiếc áo thun trên người Thu Yểu, áo sơ mi của đối phương trông có vẻ nữ tính và điệu đà hơn nhiều.
Khi nói chuyện, giọng cô gái vừa mềm mại vừa dịu dàng, như tiếng suối róc rách, nghe rất dễ chịu.
Người vừa đến tên là Triệu Tuyết Như, là… chị họ của nguyên chủ.
Cha mẹ nguyên chủ ly dị khi cô còn nhỏ vì quan điểm sống không hợp nhau. Mẹ nguyên chủ không muốn quyền nuôi con, trực tiếp giao con gái cho cha, rồi nhanh chóng tìm người mới và tái giá. Còn cha nguyên chủ thì một tay nuôi lớn cô, và vì con gái nên ông vẫn luôn không tái hôn.
Về phần mẹ nguyên chủ, có lẽ sau khi gả vào hào môn, mối quan hệ với con riêng của chồng không được tốt đẹp, nên bà cảm thấy cô đơn trống trải, bèn đón Triệu Tuyết Như – con gái của anh trai mình – đến nuôi nấng với tư cách con gái nuôi. Gia đình anh trai bà Triệu, vì mong có con trai nên đã sinh liền ba người con gái. Triệu Tuyết Như là con cả, lại là con gái nên không được yêu thương, sự tồn tại trong nhà cũng rất mờ nhạt. Chính vì vậy, khi bà Triệu ngỏ ý muốn đưa Triệu Tuyết Như đi, vợ chồng anh trai bà ta chỉ muốn tống khứ cho nhanh, thậm chí còn định gửi gắm cả cô con gái thứ hai. Nhưng bà Triệu vẫn còn giữ chút lý trí, có một người thân bên cạnh là đủ rồi, nuôi nhiều sẽ khiến nhà họ Viên không hài lòng.
"Haizz…"
Lật xem quyển sách trên tay, lại liếc qua thời khóa biểu trên bảng đen, Thu Yểu thở dài thườn thượt.
Tiết học sau là Toán, môn Toán khó như thiên thư vậy, Thu Yểu chỉ muốn nói: Sợ, sợ lắm.
[Hay là, tôi dạy bù cho cô nhé?] Nhìn Thu Yểu sầu não như sắp rụng hết tóc, Tiểu Thất dè dặt lên tiếng hỏi.
"Cậu biết à?" Thu Yểu nhướng mày, trong ý thức cười khẩy, vẻ mặt hoàn toàn không tin tưởng.
Tiểu Thất vốn định thể hiện ngay cho Thu Yểu thấy công nghệ cao của mình, nhưng sau khi loay hoay một hồi, nó phát hiện ra năng lượng của mình chỉ đủ để mở diễn đàn nhỏ của bọn họ, còn các mục như kho dữ liệu thì hoàn toàn không mở được. Thế là nó lặng lẽ thu mình lại vì chán nản.
Không phải là không học được, ít nhất cũng phải cố gắng đạt được trình độ học sinh yếu như nguyên chủ đã.
Thu Yểu không sợ bị lộ tẩy gì cả. Cô không phải chiếm xác, mà là giao dịch công bằng với người ủy thác, ngay cả Thiên Đạo của vị diện tương ứng cũng không làm gì được cô. Sợ thì không sợ.
Vấn đề là, Thu Yểu không muốn mất mặt, cũng không muốn có thêm lịch sử đen tối.
Nếu thật sự thi được con ngỗng to đùng, Thu Yểu cảm thấy sau khi mình về Cửu U, có lẽ sẽ phát điên mà đi cạy hết nắp quan tài của các vị tổ tiên mất.
Thu Yểu gần như không có chút kiến thức nền tảng nào về toán học của thế giới hiện đại, huống chi là Hóa học hay Vật lý, vì vậy cô cần phải bắt đầu lại từ những kiến thức cơ bản nhất. Tuy nhiên, chương trình học lớp mười hai rất gấp rút, nhiệm vụ lại nặng nề, thời gian cũng không có nhiều.
Cô ghi chú vào sổ tay những thứ cần mua sau khi tan học. Buổi trưa và buổi tối, học sinh ngoại trú có thể không ăn ở trường, như vậy sẽ có gần một tiếng đồng hồ để ghé qua hiệu sách.
Không biết nếu mình lén lút xem sách toán tiểu học, có bị bạn học cho là học đến phát ngốc không nhỉ?
Buổi sáng còn lại hai tiết, học sinh cuối cấp bây giờ chủ yếu là học bài mới, cả hai tiết đều là Toán.
Giữa hai tiết có mười phút nghỉ ngơi, nhưng đa phần giáo viên đều dạy lố giờ, trừ lúc đi vệ sinh, thời gian còn lại học sinh vẫn phải ngoan ngoãn ngồi trong lớp học bài.
Sự cuồng nhiệt trong giờ giải lao lúc này là vì cả lớp vừa học xong hai tiết Ngữ văn, nên mọi người mới có chút cơ hội để thở.
Có người tìm?
Thu Yểu mặt không đổi sắc, nhưng trong ý thức lại khẽ cười.
Người ủy thác vì tính cách nên không có nhiều bạn bè, những người thân thiết hơn một chút chỉ có bạn cùng bàn và bạn bàn trên bàn dưới. Mấy bạn nhỏ đó muốn tìm cô thì cứ trực tiếp đến gần chỗ ngồi là được. Tìm đến tận cửa mà lại không vào lớp, tám phần là học sinh lớp khác.
Sẽ là ai đây?
Thu Yểu trong lòng đã đoán ra được phần nào.
Cô đặt sách giáo khoa trong tay xuống, ung dung bước ra ngoài.
Trình độ giảng dạy của trường Tam Trung Uyển Thành chỉ ở mức trung bình, việc quản lý toàn trường cũng không quá nghiêm ngặt. Trừ giờ thể dục giữa buổi bắt buộc phải mặc đồng phục, những lúc khác cũng không có yêu cầu khắt khe.
Học sinh cấp ba đang ở độ tuổi yêu cái đẹp nhất, nên chẳng ai thích mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, đa số đều thích mặc quần áo theo sở thích của mình hơn. Đến giờ thể dục giữa buổi thì thuận tay khoác đồng phục lên người, hết giờ lại cởi ra, nhét vào hộc bàn là xong.
Nguyên chủ cũng không có thói quen mặc đồng phục, chủ yếu là vì đồng phục phần lớn có màu trắng chủ đạo, không bền màu lại khó giặt. Cuộc sống của nguyên chủ ở nhà họ Viên không mấy tốt đẹp, luôn phải dè dặt cẩn thận, cô cũng không muốn vì chuyện giặt đồng phục thường xuyên mà gây thêm sự chú ý trong nhà. Vì vậy, ngày thường cô đều mặc thường phục.
Tháng Mười ở Uyển Thành chỉ se lạnh vào buổi sáng sớm và chiều tối, nên Thu Yểu chỉ mặc một chiếc quần jean, phối cùng một chiếc áo thun đen tay lửng kiểu trung tính. Những lúc trời lạnh hơn, cô sẽ khoác thêm một chiếc áo mỏng.
"Tìm tôi?" Ra khỏi cửa lớp, Thu Yểu nhìn thấy một nữ sinh cao gầy đang đứng dựa vào tường ở hành lang. Cô thờ ơ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó mới khẽ cất tiếng.
"Tĩnh Thu, buổi tối chúng ta cùng nhau về nhé." Cô gái vừa lên tiếng mặc một chiếc quần jean bó sát màu sáng, phối cùng áo sơ mi trắng tay ngắn. So với chiếc áo thun trên người Thu Yểu, áo sơ mi của đối phương trông có vẻ nữ tính và điệu đà hơn nhiều.
Khi nói chuyện, giọng cô gái vừa mềm mại vừa dịu dàng, như tiếng suối róc rách, nghe rất dễ chịu.
Người vừa đến tên là Triệu Tuyết Như, là… chị họ của nguyên chủ.
Cha mẹ nguyên chủ ly dị khi cô còn nhỏ vì quan điểm sống không hợp nhau. Mẹ nguyên chủ không muốn quyền nuôi con, trực tiếp giao con gái cho cha, rồi nhanh chóng tìm người mới và tái giá. Còn cha nguyên chủ thì một tay nuôi lớn cô, và vì con gái nên ông vẫn luôn không tái hôn.
Về phần mẹ nguyên chủ, có lẽ sau khi gả vào hào môn, mối quan hệ với con riêng của chồng không được tốt đẹp, nên bà cảm thấy cô đơn trống trải, bèn đón Triệu Tuyết Như – con gái của anh trai mình – đến nuôi nấng với tư cách con gái nuôi. Gia đình anh trai bà Triệu, vì mong có con trai nên đã sinh liền ba người con gái. Triệu Tuyết Như là con cả, lại là con gái nên không được yêu thương, sự tồn tại trong nhà cũng rất mờ nhạt. Chính vì vậy, khi bà Triệu ngỏ ý muốn đưa Triệu Tuyết Như đi, vợ chồng anh trai bà ta chỉ muốn tống khứ cho nhanh, thậm chí còn định gửi gắm cả cô con gái thứ hai. Nhưng bà Triệu vẫn còn giữ chút lý trí, có một người thân bên cạnh là đủ rồi, nuôi nhiều sẽ khiến nhà họ Viên không hài lòng.
6
0
1 tháng trước
3 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
