TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Thế giới 1 - Chương 2: Chị gái là bạch liên hoa

Chuyện đấu đá trong gia đình giàu có tạm thời không bàn tới, đối với Hứa Tĩnh Thu, bước ngoặt cuộc đời xảy đến vào năm lớp mười hai này.

Bởi vì trong năm đó, cô đã vô tình cứu một người đàn ông.

Chỉ là Hứa Tĩnh Thu vốn nhút nhát, tuổi lại còn nhỏ, sau khi cứu người thì không biết phải làm sao, liền kể chuyện này cho mẹ mình, bà Triệu.

Sau đó, mọi chuyện diễn biến theo một hướng không ngờ. Việc bà Triệu biết chuyện đồng nghĩa với việc cả nhà họ Viên – gia đình hào môn mà bà gả vào – cũng biết.

Trớ trêu thay, người mà Hứa Tĩnh Thu cứu lại chính là Phong Trầm, đại thiếu gia của tập đoàn Phong Thị nổi tiếng ở Uyển Thành.

Đây chính là một mỏ vàng! Dù nhà họ Viên cũng thuộc dạng giàu có, nhưng giữa các gia đình hào môn cũng có vô số cấp bậc.

Nhà họ Phong tuy không hẳn là đứng đầu Uyển Thành, nhưng cũng không hề kém cạnh.

Công lao cứu mạng đại thiếu gia nhà người ta lớn như vậy, lại để cho một đứa con riêng không được coi trọng hưởng hết, chẳng phải là quá lãng phí sao?

Sự việc sau đó diễn biến thế nào, Hứa Tĩnh Thu cũng không rõ.

Mãi đến khi Phong Trầm có thể xuất viện, Hứa Tĩnh Thu mới biết, nhà họ Viên đã nói với bên ngoài, cũng như với nhà họ Phong rằng người cứu Phong Trầm chính là Viên Tư Mộng, con gái riêng của chồng bà Triệu, cũng là chị kế trên danh nghĩa của Hứa Tĩnh Thu.

Nhà họ Phong dường như cũng chấp nhận cách nói này, ngầm đồng ý với sự lấy lòng của nhà họ Viên.

Dù sao cũng là ân cứu mạng, hai nhà không bao lâu sau liền tiến tới liên hôn thương mại để thể hiện sự cảm kích và tình hữu nghị.

Khi nguyên chủ biết được tất cả những điều này thì đã là tại tiệc đính hôn của Phong Trầm và Viên Tư Mộng.

Đối với chuyện cứu người, rốt cuộc công lao thuộc về ai, ban đầu nguyên chủ cũng không hề để tâm.

Cô nhút nhát nhưng lại lương thiện, thấy chết không cứu không phải là điều cô có thể làm được.

Nếu nhà họ Viên có thể vì chuyện này mà nhớ đến chút công lao và đối xử tốt với cô, vậy thì cô cũng có thể sống yên ổn qua ngày cho đến khi thi đỗ đại học.

Thế nhưng, để Hứa Tĩnh Thu không thể hé răng nửa lời, nhà họ Viên đã trực tiếp tống khứ cô ra nước ngoài, đồng thời cử người theo dõi sát sao, không cho cô trở về nước, tránh làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nhà Viên – Phong.

Tuy Hứa Tĩnh Thu trong lòng ấm ức, nhưng cha không còn nữa, tình cảm giữa mẹ và cô cũng chỉ như hoa nhựa, giả tạo. Người mẹ đó, vì muốn giữ vững thân phận hào môn phu nhân của mình, căn bản không thèm để ý đến sống chết của cô.

Là một học sinh yếu, cuộc sống của Hứa Tĩnh Thu ở nước ngoài cũng không hề suôn sẻ, thậm chí có mấy lần cô còn suýt chết vì tai nạn ngoài ý muốn. Vừa sợ hãi vừa ấm ức, Hứa Tĩnh Thu lén lút trốn về nước.

Sau khi trở về, cô không tìm đến nhà họ Viên mà tìm thẳng đến nhà họ Phong. Cô muốn nói rõ ràng với Phong Trầm chuyện cứu người lúc trước. Nguyên chủ cũng không mong cầu thân phận hào môn phu nhân gì cả, cô chỉ muốn một ít tiền và một cuộc sống ổn định, cô không muốn ra nước ngoài nữa. Bất đồng ngôn ngữ, thói quen sinh hoạt khác biệt, nước ngoài lại không yên ổn, nguyên chủ thật sự rất sợ hãi.

Kết quả, sau một thời gian dài rình rập, cuối cùng cô cũng gặp được Phong Trầm và giải thích rõ tình hình, nhưng lại bị anh ta cho rằng cô là kẻ đầy mưu mô, muốn cướp công lao và địa vị của chị kế mình. Nguyên chủ không chỉ bị Phong Trầm chỉ trích thậm tệ một trận, sau đó còn bị đưa trở lại nước ngoài một lần nữa.

Lần này, vì có sự nhúng tay của Phong Trầm, nguyên chủ không còn cơ hội trốn về, cuối cùng chết trong một trận ẩu đả trên đường phố xứ người khi chưa đầy ba mươi tuổi.

Tại phòng tiếp khách tạm thời của nơi giao dịch vị diện, Thu Yểu đã gặp qua Hứa Tĩnh Thu. Đó là một cô gái dịu dàng như nước, nhưng lại nhút nhát và hay e thẹn.

Dù cho bị số phận đối xử bất công, dù cho cuối cùng phải chết thảm nơi đất khách quê người, đến khi nói ra tâm nguyện cuối cùng, cô ấy cũng không hề tỏ ra oán hận ngút trời rằng muốn trả thù ai đó hay khuấy đảo thiên hạ.

"Người thì vẫn phải cứu, gặp rồi, tôi không thể thấy chết không cứu được. Nhưng tôi cũng không muốn người khác chiếm công lao của mình, hơn nữa tôi cũng không muốn sống một cuộc đời ấm ức như vậy, cả đời phải nhìn sắc mặt người khác, bị người ta kiểm soát." Hứa Tĩnh Thu nói những lời này với giọng lí nhí, ánh mắt còn mang theo chút rụt rè nhìn Thu Yểu.

Tâm nguyện này của người ủy thác cũng không quá khó, chỉ là muốn sống một cuộc đời tự do hơn một chút mà thôi.

Lúc sinh thời, Hứa Tĩnh Thu tuy cũng làm nhiều việc thiện, nhưng đều chỉ là những việc nhỏ nhặt, cho nên sau khi chết, công đức chi lực không nhiều lắm. Sau khi Thu Yểu nhận một nửa, Hứa Tĩnh Thu ở kiếp sau thậm chí còn không thể đầu thai thành người, chỉ có thể đầu thai thành mèo con hoặc chó con hay mấy loài động vật nhỏ tương tự.

Hôm nay là ngày thứ ba Thu Yểu đến vị diện này. Thân phận hiện tại của người ủy thác là một học sinh lớp mười hai. Thời điểm này là ngay sau kỳ nghỉ lễ tháng Mười, học sinh cuối cấp lại một lần nữa bước vào guồng quay học tập căng thẳng. Chuyện cứu nam chính đều xảy ra sau này, tạm thời không cần bận tâm.

Đối với Thu Yểu, nhiệm vụ không có độ khó cao. Chỉ là muốn sống phóng khoáng hơn một chút, đương nhiên vẫn phải cứu tên nam chính không phân biệt được ai là ân nhân cứu mạng kia. Cứu một người thôi mà, đối với Thu Yểu cũng không khó.

Cái khó là…

Ở Tu Tiên giới, cũng được xem là đã đọc đủ các loại sách vở, Thu Yểu lão tổ giờ đây đối mặt với Toán, Lý, Hóa của lớp mười hai, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

6

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.