TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Thế giới 1 - Chương 11: Chị gái là bạch liên hoa

Thu Yểu chẳng buồn quan tâm bà Triệu có tức đến chết hay không. Sau khi về đến căn nhà nhỏ của nguyên chủ, cô chỉ dọn dẹp qua loa, nhắm mắt dưỡng thần một lát thì trời đã sáng. Cô thức dậy, vệ sinh cá nhân, rồi mang cặp sách đến trường. Từ đây đến trường khá xa, cần phải đi xe buýt. May mắn là cô đã đến lớp học lúc bảy giờ năm mươi, không bị tính là đi muộn.

Thấy Thu Yểu mua bữa sáng, bắt xe buýt một cách thành thạo, Tiểu Thất có chút lo lắng hỏi: “Này, chúng ta còn cứu Phong Trầm không?”

Trong danh sách tâm nguyện của nguyên chủ, có một điều là không thể thấy chết mà không cứu. Nếu vẫn gặp phải thì người cần cứu vẫn phải cứu. Anh ta mù là chuyện của anh ta, nhưng không thể vì đối phương bị mù mà ảnh hưởng đến mình.

“Cứu chứ.” Thu Yểu vừa sắp xếp lại các từ vựng đã xem qua trong đầu đêm qua, vừa thờ ơ đáp lời.

Tiểu Thất luôn cảm thấy tiếng “cứu chứ” này nghe miễn cưỡng vô cùng.

“Thật sự cứu à?” Tiểu Thất không yên tâm, hỏi lại lần nữa.

Nghe nó hỏi vậy, Thu Yểu cười cười nói: “Nếu cậu không muốn cứu thì tôi cũng chẳng sao cả.”

Không cứu thì sẽ không có năng lượng, nó không thể mở khóa thêm chức năng mới, và Thu Yểu cũng không có cách nào tái tạo lại cơ thể, thậm chí là trở về đỉnh cao.

“Cô không muốn thoát ra khỏi vực sâu, trả thù cặp đôi chó má kia à?” Tiểu Thất dù gì cũng là một sản phẩm công nghệ cao. Tuy năng lượng đã cạn kiệt và nhiều chức năng chỉ để làm cảnh, nhưng một vài chức năng vẫn còn hoạt động. Nó đã điều tra không ít về thân phận của Thu Yểu.

Nó biết cô là do đạo lữ nɠɵạı ŧìиɧ, yêu tiểu đệ tử của mình. Hai người đó vì không muốn bị thế tục ảnh hưởng và cũng không muốn mang danh vứt bỏ đạo lữ nên đã thiết kế gài bẫy, đẩy Thu Yểu xuống Cửu U chi uyên. Nếu không phải thực lực của Thu Yểu cường đại, e rằng đã sớm hồn bay phách tán. Nhưng tình hình hiện giờ cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ còn lại một luồng thần thức mạnh mẽ mà ngay cả một cơ thể cũng không có.

Tiểu Thất cảm thấy với mối thù lớn như vậy, theo tính cách của Thu Yểu, không thể nào không báo.

“Muốn chứ.” Đối với nghi vấn của Tiểu Thất, Thu Yểu hờ hững trả lời.

Vấn đề là, với thái độ và ngữ khí này, Tiểu Thất cảm thấy căn bản không giống như là đang muốn trả thù.

“Cô đừng lừa tôi.” Tiểu Thất cảm thấy mình vẫn nên hỏi cho rõ. Nếu Thu Yểu thật sự không muốn cứu, nó còn phải nghĩ cách khác, ví dụ như lên diễn đàn nhờ các bạn nhỏ khác giúp đỡ.

“Ừm.” Thu Yểu trả lời một cách có lệ rồi lại bắt đầu học từ vựng.

Tiểu Thất: …!

Càng lúc càng không yên tâm, phải làm sao bây giờ? Tiểu Thất run rẩy, lén lút bò lên diễn đàn duy nhất còn lại của mình, đăng một bài cầu cứu.

#Hỏi gấp, nam chính trong tiểu thế giới mà “bay màu” thì sẽ thế nào?#

[Hệ Thống Khoa Học Kỹ Thuật Số 9]: [Bay màu thì thôi, người tiếp theo càng ngoan hơn.]

[Hệ Thống Số 99210]: [Vậy phải xem là truyện có nam chính là trung tâm hay nữ chính là trung tâm. Nếu là truyện nữ chính, bay màu thì thôi, nữ chính vẫn còn đó. Nếu là truyện nam chính, bay màu thì thôi, nam phụ vẫn còn đó.]

[Hệ Thống Khoa Học Kỹ Thuật 109]: [Này, lầu trên xem thường hệ thống pháo hôi của tôi đấy à?]



Nhìn những câu trả lời không đáng tin này, Tiểu Thất cảm thấy tim mình thật mệt mỏi.

Thu Yểu không hề biết Tiểu Thất còn có nhiều trò như vậy. Cô nhắm hờ mắt, ngồi ở hàng ghế sau, trong đầu không ngừng hiện lên những từ vựng khác nhau. Có quá nhiều môn học cần phải ôn tập ngay lập tức, nên bây giờ cô chỉ có thể tận dụng mọi khoảng thời gian có thể. Những lúc ngồi trên xe như thế này, thay vì ngồi không, nghĩ đông nghĩ tây, thì thà học thêm vài từ vựng còn thực tế hơn. Dù sao thì, một học tra đích thực không có tư cách để lãng phí thời gian.

Điện thoại vẫn không ngừng rung, nhưng Thu Yểu lười để ý. Mãi cho đến khi xuống xe, nó vẫn chưa chịu dừng lại. Bà Triệu kiên trì gọi liên tục, nếu Thu Yểu không nghe máy, có lẽ đối phương sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

“Vâng.” Bắt máy xong, Thu Yểu hờ hững lên tiếng.

Bà Triệu suýt nữa thì bị một tiếng này làm cho tức chết: “Hứa Tĩnh Thu, đó là giáo dưỡng, là lễ nghi của mày sao?”

Bà ta đang dùng chính những lời mà Thu Yểu đã nói đêm qua để mắng lại cô.

“Chuyện này thì có liên quan gì đến giáo dưỡng và lễ nghi? Tối qua con đã nói với mẹ rồi, đây chỉ là thông báo chứ không phải trưng cầu ý kiến. Chẳng lẽ gần hai mươi năm không ngó ngàng gì đến con, bây giờ tình mẫu tử của mẹ bùng nổ, không có chỗ nào để đặt nên nghĩ đến việc quan tâm cuộc sống thường ngày của con sao?” Giọng Thu Yểu chậm rãi, nhưng ngữ khí lại toát ra một sự mạnh mẽ khó tả.

Cơn giận của bà Triệu vốn đã lên đến đỉnh điểm, bây giờ nghe Thu Yểu nói vậy, càng tức đến mức muốn ném điện thoại. Thế nhưng Thu Yểu vẫn chưa nói xong: “Emmm… Nhưng mà chắc con cũng không cần những thứ đó đâu. Có điều, Triệu Tuyết Như nhất định sẽ rất vui vẻ tiếp nhận tình mẫu tử không có chỗ sắp đặt của mẹ đấy, hay là mẹ đi tìm em ấy đi?”

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên. Nếu không phải Thu Yểu đã có chuẩn bị từ trước, kịp thời đưa điện thoại ra xa thì lần này chắc cô đã điếc mất nửa cái tai. Bà Triệu thật sự đã bị chọc tức đến mức không hề nhẹ. Nghe tiếng động đó và cả tiếng tút tút kéo dài, có lẽ bà ta đã ném thẳng điện thoại xuống đất.

“Sẽ không tức chết rồi chứ?” Tiểu Thất không yên tâm hỏi một câu. Nó có cảm giác rằng màn thao tác vừa rồi của Thu Yểu có thể khiến bà Triệu tức đến chết đi sống lại. Mà nếu có tức chết thật… thì thực ra cũng chẳng sao cả, dù gì đó cũng không phải mẹ của nó, việc gì nó phải hoảng?

6

0

1 tháng trước

18 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.