0 chữ
Chương 12
Thế giới 1 - Chương 12: Chị gái là bạch liên hoa
“Thế mà đã tức chết rồi sao? Sau này bà ta có mấy cái mạng cũng không đủ để bị chọc tức chết đâu.” Nghe vậy, Thu Yểu chỉ nhếch mép cười, ngắt cuộc gọi rồi tiện tay tắt nguồn điện thoại, sau đó nhanh chân đi về phía phòng học.
Tuy nhiên, trong lúc bước đi, cô thu lại vẻ mặt, nhưng khóe mắt vẫn liếc về phía sau. Tiểu Thất cũng theo bản năng mà đề cao cảnh giác, nhưng ngay giây tiếp theo lại thả lỏng: “Là hoa khôi lớp bên.”
Người đi cách Thu Yểu không xa phía sau chính là Nguyễn Nhạc Nhạc. Cô ta có thân hình cao ráo, gương mặt xinh đẹp. Trường học không yêu cầu lúc nào cũng phải mặc đồng phục nên đương nhiên cô ta đang mặc đồ của mình. Một chiếc quần bó màu trắng tinh phối với áo sơ mi màu hồng phấn, toát lên hơi thở thanh xuân căng tràn, lại mang theo một chút dụng tâm tinh tế của thiếu nữ.
So sánh với Thu Yểu, vẫn là chiếc quần jean của ngày hôm qua, chỉ thay một chiếc áo thun màu xanh bơ. Hơn nữa, sau khi Thu Yểu tới đây đã cắt tóc ngắn, nhìn từ sau lưng, quả thật có vài phần phi giới tính. Tiểu Thất lặng lẽ thu nhỏ sự tồn tại của mình lại, nó có cảm giác rằng thà mình bị mù vào lúc này còn hơn.
Thu Yểu không biết một khí linh nhỏ bé lại có nhiều suy nghĩ đến vậy. Đối với ánh mắt chết chóc mà Nguyễn Nhạc Nhạc phóng tới, cô chỉ thản nhiên cười rồi đi thẳng về lớp.
Vì nghe một cuộc điện thoại nên Thu Yểu đã bước vào lớp đúng vào giây cuối cùng của bảy giờ năm mươi phút. Lúc này trong lớp vẫn ồn ào như cái chợ, dù sao cũng chưa đến giờ vào học nên mọi người vẫn còn thời gian để tán gẫu. Tuy nhiên, các học bá ngồi bàn đầu đã chuẩn bị sẵn sách giáo khoa, tiện thể học thuộc vài từ vựng hoặc luyện nghe. So với mấy bàn cuối, mấy bàn đầu cực kỳ yên tĩnh.
“Tính tự giác quả thật rất quan trọng.” Thu Yểu nhìn những học bá ngồi bàn trên. Bất kể họ học thật hay giả vờ, thái độ của họ đã thể hiện tất cả, hơn nữa thành tích cũng không biết nói dối. Có những người luôn có thể giữ vững lập trường giữa một không gian đầy cám dỗ, kiên định đi về phía trước, không quay đầu, không ngoảnh lại, không hối tiếc.
Nghe Thu Yểu cảm thán như vậy, Tiểu Thất suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: “Cô cũng thế mà.”
Chứ còn biết nói gì nữa? Chẳng lẽ lại đả kích Thu Yểu? A. Nghĩ đến bà Triệu bị chọc tức đến mức suýt thì qua đời tại chỗ, Tiểu Thất cảm thấy kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nó vẫn không nên trêu chọc vị đại lão này thì hơn.
“Tiết đầu tiên là tiết Toán, đúng là tạo nghiệt mà.” Vừa thấy Thu Yểu đến, Lý Kiều đã bắt đầu rêи ɾỉ than vãn.
Phùng Giai, cô bạn ngồi bàn trên, cũng quay đầu xuống hỏi: “Bài kiểm tra trên lớp hôm qua, hai cậu đã làm chưa?”
“Cậu xem tớ có giống người làm được bài không?” Lý Kiều lấy tờ giấy thi che mặt là đủ hiểu, hơn phân nửa bài thi vẫn còn trống trơn.
Phùng Giai lại chuyển ánh mắt sang Thu Yểu. Cô cũng lặng lẽ mở cặp sách, lôi ra một tờ bài thi chẳng khá hơn của Lý Kiều là bao.
Phùng Giai: …!
“Ai… Liên minh học tra không xứng đáng có một tờ đáp án hoàn chỉnh.” Biết rằng không thể trông cậy vào hai người bạn ngồi sau, Phùng Giai vội vàng đi tìm sự giúp đỡ từ người khác. Trong liên minh học tra gần đó, quả thật không ai có thể làm xong cả đề, nhưng có người lại chép được bài của học bá. Phùng Giai hỏi mượn một hồi cuối cùng cũng mượn được, sau đó bắt đầu cắm đầu vào chép. Bây giờ không chép, lát nữa vào học, lúc thầy giảng bài, cô sẽ chẳng hiểu gì cả.
Tiết Toán, quả nhiên vẫn như nghe sấm. Mặc dù Thu Yểu bây giờ đã có nền tảng, nhưng mà… kiến thức toán trung học cơ sở căn bản không áp dụng được nhiều cho chương trình cấp ba. Những gì thầy Toán giảng, cô chỉ có thể hiểu được vài câu. Phần còn lại, tất cả đều giống như đang du hành ngoài vũ trụ.
Tuy nhiên, Thu Yểu vẫn cố gắng hết sức để chép lại các bước giải của thầy. Nếu thật sự không hiểu, cô có thể tự mình nghiền ngẫm sau giờ học. Bằng không, tờ bài thi trống trơn này… cô luôn cảm thấy nó đang chế nhạo mình. Thu Yểu nghe giảng rất nghiêm túc, còn tiện tay ghi chép không ít. Trong khi đó, Lý Kiều đã lơ mơ làm việc riêng từ lúc nào.
Thầy giáo cũng không quản quá nhiều, nhiều nhất chỉ hắng giọng một chút để nhắc nhở những học sinh đang mất tập trung nên quay lại bài giảng, đừng nghĩ ngợi lan man. Không phải thầy giáo đã từ bỏ những học sinh yếu kém này, mà là vì họ dạy mãi không khá lên được. Trong mắt thầy, họ đã tự từ bỏ chính mình, thầy còn có thể làm gì hơn nữa? Cho nên, làm việc riêng thì cứ làm việc riêng đi, chỉ cần mấy bạn bàn đầu nghe giảng là tốt rồi. So với việc Lý Kiều chỉ làm việc riêng, mấy nam sinh bàn cuối đã ngủ say đến mức suýt thì ngáy vang bốn phía.
Học liền hai tiết Toán khiến cho sau khi tan học, đầu óc Thu Yểu toàn là giọng nói mang chút âm địa phương của thầy giáo khi giải đề. Buổi sáng có tiết Toán và tiếng Anh, còn Ngữ văn thì xếp vào buổi chiều. Hầu hết các tiết Toán đều được xếp vào buổi sáng vì môn này đòi hỏi khả năng tư duy logic rất cao và một bộ não hoạt động hiệu quả, nên sẽ không bị xếp vào buổi chiều là lúc mọi người đều buồn ngủ.
Giữa trưa, sau khi vội vàng ăn một bữa ở nhà ăn rồi quay về lớp, Thu Yểu liền bắt đầu xem lại sách giáo khoa Toán từ lớp 10. Quyển vở mới cũng đã sẵn sàng. Trong lúc đọc sách, cô cũng ghi chép lại cẩn thận. Như vậy sau này nếu có vấn đề gì, cô cũng không đến mức không biết bắt đầu từ đâu, có thể dựa vào vở ghi để tìm ra hướng giải quyết.
Nhờ thần thức mạnh mẽ, Thu Yểu có thể vừa nghe luyện nghe tiếng Anh để làm quen với ngữ cảm của thứ ngoại ngữ mà cô chưa từng tiếp xúc, vừa xem sách Toán. Nếu thần thức không đủ mạnh, kết quả của việc làm hai việc cùng lúc chính là cả hai việc đều hỏng. Nhưng đối với Thu Yểu thì không sao, hơn nữa đây cũng không phải là học thuộc từ vựng, chỉ là làm quen với ngữ cảm mà thôi.
Tuy nhiên, trong lúc bước đi, cô thu lại vẻ mặt, nhưng khóe mắt vẫn liếc về phía sau. Tiểu Thất cũng theo bản năng mà đề cao cảnh giác, nhưng ngay giây tiếp theo lại thả lỏng: “Là hoa khôi lớp bên.”
Người đi cách Thu Yểu không xa phía sau chính là Nguyễn Nhạc Nhạc. Cô ta có thân hình cao ráo, gương mặt xinh đẹp. Trường học không yêu cầu lúc nào cũng phải mặc đồng phục nên đương nhiên cô ta đang mặc đồ của mình. Một chiếc quần bó màu trắng tinh phối với áo sơ mi màu hồng phấn, toát lên hơi thở thanh xuân căng tràn, lại mang theo một chút dụng tâm tinh tế của thiếu nữ.
Thu Yểu không biết một khí linh nhỏ bé lại có nhiều suy nghĩ đến vậy. Đối với ánh mắt chết chóc mà Nguyễn Nhạc Nhạc phóng tới, cô chỉ thản nhiên cười rồi đi thẳng về lớp.
Vì nghe một cuộc điện thoại nên Thu Yểu đã bước vào lớp đúng vào giây cuối cùng của bảy giờ năm mươi phút. Lúc này trong lớp vẫn ồn ào như cái chợ, dù sao cũng chưa đến giờ vào học nên mọi người vẫn còn thời gian để tán gẫu. Tuy nhiên, các học bá ngồi bàn đầu đã chuẩn bị sẵn sách giáo khoa, tiện thể học thuộc vài từ vựng hoặc luyện nghe. So với mấy bàn cuối, mấy bàn đầu cực kỳ yên tĩnh.
Nghe Thu Yểu cảm thán như vậy, Tiểu Thất suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: “Cô cũng thế mà.”
Chứ còn biết nói gì nữa? Chẳng lẽ lại đả kích Thu Yểu? A. Nghĩ đến bà Triệu bị chọc tức đến mức suýt thì qua đời tại chỗ, Tiểu Thất cảm thấy kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nó vẫn không nên trêu chọc vị đại lão này thì hơn.
“Tiết đầu tiên là tiết Toán, đúng là tạo nghiệt mà.” Vừa thấy Thu Yểu đến, Lý Kiều đã bắt đầu rêи ɾỉ than vãn.
“Cậu xem tớ có giống người làm được bài không?” Lý Kiều lấy tờ giấy thi che mặt là đủ hiểu, hơn phân nửa bài thi vẫn còn trống trơn.
Phùng Giai lại chuyển ánh mắt sang Thu Yểu. Cô cũng lặng lẽ mở cặp sách, lôi ra một tờ bài thi chẳng khá hơn của Lý Kiều là bao.
Phùng Giai: …!
“Ai… Liên minh học tra không xứng đáng có một tờ đáp án hoàn chỉnh.” Biết rằng không thể trông cậy vào hai người bạn ngồi sau, Phùng Giai vội vàng đi tìm sự giúp đỡ từ người khác. Trong liên minh học tra gần đó, quả thật không ai có thể làm xong cả đề, nhưng có người lại chép được bài của học bá. Phùng Giai hỏi mượn một hồi cuối cùng cũng mượn được, sau đó bắt đầu cắm đầu vào chép. Bây giờ không chép, lát nữa vào học, lúc thầy giảng bài, cô sẽ chẳng hiểu gì cả.
Tiết Toán, quả nhiên vẫn như nghe sấm. Mặc dù Thu Yểu bây giờ đã có nền tảng, nhưng mà… kiến thức toán trung học cơ sở căn bản không áp dụng được nhiều cho chương trình cấp ba. Những gì thầy Toán giảng, cô chỉ có thể hiểu được vài câu. Phần còn lại, tất cả đều giống như đang du hành ngoài vũ trụ.
Tuy nhiên, Thu Yểu vẫn cố gắng hết sức để chép lại các bước giải của thầy. Nếu thật sự không hiểu, cô có thể tự mình nghiền ngẫm sau giờ học. Bằng không, tờ bài thi trống trơn này… cô luôn cảm thấy nó đang chế nhạo mình. Thu Yểu nghe giảng rất nghiêm túc, còn tiện tay ghi chép không ít. Trong khi đó, Lý Kiều đã lơ mơ làm việc riêng từ lúc nào.
Thầy giáo cũng không quản quá nhiều, nhiều nhất chỉ hắng giọng một chút để nhắc nhở những học sinh đang mất tập trung nên quay lại bài giảng, đừng nghĩ ngợi lan man. Không phải thầy giáo đã từ bỏ những học sinh yếu kém này, mà là vì họ dạy mãi không khá lên được. Trong mắt thầy, họ đã tự từ bỏ chính mình, thầy còn có thể làm gì hơn nữa? Cho nên, làm việc riêng thì cứ làm việc riêng đi, chỉ cần mấy bạn bàn đầu nghe giảng là tốt rồi. So với việc Lý Kiều chỉ làm việc riêng, mấy nam sinh bàn cuối đã ngủ say đến mức suýt thì ngáy vang bốn phía.
Học liền hai tiết Toán khiến cho sau khi tan học, đầu óc Thu Yểu toàn là giọng nói mang chút âm địa phương của thầy giáo khi giải đề. Buổi sáng có tiết Toán và tiếng Anh, còn Ngữ văn thì xếp vào buổi chiều. Hầu hết các tiết Toán đều được xếp vào buổi sáng vì môn này đòi hỏi khả năng tư duy logic rất cao và một bộ não hoạt động hiệu quả, nên sẽ không bị xếp vào buổi chiều là lúc mọi người đều buồn ngủ.
Giữa trưa, sau khi vội vàng ăn một bữa ở nhà ăn rồi quay về lớp, Thu Yểu liền bắt đầu xem lại sách giáo khoa Toán từ lớp 10. Quyển vở mới cũng đã sẵn sàng. Trong lúc đọc sách, cô cũng ghi chép lại cẩn thận. Như vậy sau này nếu có vấn đề gì, cô cũng không đến mức không biết bắt đầu từ đâu, có thể dựa vào vở ghi để tìm ra hướng giải quyết.
Nhờ thần thức mạnh mẽ, Thu Yểu có thể vừa nghe luyện nghe tiếng Anh để làm quen với ngữ cảm của thứ ngoại ngữ mà cô chưa từng tiếp xúc, vừa xem sách Toán. Nếu thần thức không đủ mạnh, kết quả của việc làm hai việc cùng lúc chính là cả hai việc đều hỏng. Nhưng đối với Thu Yểu thì không sao, hơn nữa đây cũng không phải là học thuộc từ vựng, chỉ là làm quen với ngữ cảm mà thôi.
5
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
