TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Thế giới 1 - Chương 10: Chị gái là bạch liên hoa

Bà Triệu tức đến mức hơi thở cũng không đều, nhưng khổ nỗi có Viên Tư Mộng ở sau lưng, bà lại không thể nổi đóa, phải cố gắng duy trì vẻ đoan trang của một phu nhân, nếu không sẽ trở thành trò cười cho Viên Tư Mộng.

Bà Triệu đương nhiên không muốn nguyên chủ rời đi. Nguyên chủ xinh đẹp, lại đã thành niên, không cần tốn bao nhiêu tiền cũng có thể biến cô thành một món hàng, một con bài để bà kiếm chác lợi ích từ các gia đình giàu có. Trong ký ức của nguyên chủ, đúng là có một chuyện như vậy. Nguyên chủ còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã bị bà Triệu giới thiệu đi xem mắt.

Nếu đối tượng xem mắt là người bình thường, dù có khuyết điểm này kia cũng có thể hiểu được. Vấn đề là, người mà bà Triệu giới thiệu đã ngoài ba mươi tuổi và có đến hai đứa con. Vì lợi ích, bà ta muốn nguyên chủ chưa đầy hai mươi tuổi đã phải qua đó làm mẹ kế cho con của người ta. Cũng không biết có phải bà ta có sở thích đặc biệt gì với việc làm mẹ kế hay không.

“Dì à, người muốn đi thì không giữ được, người không muốn đi thì đuổi cũng chẳng xong, hà tất phải cưỡng cầu?” Viên Tư Mộng đã ngứa mắt nguyên chủ từ lâu, bây giờ Thu Yểu đòi đi, cô ta cầu còn không được. Hơn nữa, có thể chọc tức bà Triệu, Viên Tư Mộng cũng vui vẻ thuận nước đẩy thuyền.

Bà Triệu thật sự tức đến trắng cả mặt, nhưng vì có Viên Tư Mộng ở đó nên mọi tâm tư đều không thể bộc lộ ra ngoài, càng không thể nói thành lời. Tuy nhiên, Triệu Tuyết Như nép bên cạnh bà ta lại rất vui. Nếu Thu Yểu rời đi, cô ta sẽ vẫn là đứa con gái duy nhất bên cạnh bà Triệu, không ai có thể cướp đi địa vị của cô ta.

Nghĩ đến đây, Triệu Tuyết Như mím môi, giấu đi nụ cười, thậm chí còn phớt lờ cả sự châm chọc của Viên Tư Mộng. Nhưng vì còn nhỏ tuổi, một vài biểu cảm vẫn không giấu được. Sau khi trấn tĩnh lại, cô ta mới yếu ớt mở miệng: “Chị, sao chị có thể nói những lời làm tổn thương mẹ như vậy? Mấy năm nay mẹ cũng không dễ dàng gì.”

Triệu Tuyết Như không cần nói nhiều, chỉ hai ba câu là đã có thể xoa dịu lòng bà Triệu. Đặc biệt là khi có một đứa con gái chuyên đâm chọc vào tim gan người khác như Thu Yểu để so sánh, Triệu Tuyết Như quả thực là một đứa con ngoan hiền tuyệt vời. Nghe Triệu Tuyết Như nói vậy, sắc mặt bà Triệu hòa hoãn đi vài phần.

“Chuyện này, để sau hãy nói.” Trước mặt Viên Tư Mộng, có nhiều lời không tiện nói. Bà Triệu chỉ có thể tạm thời giữ Thu Yểu lại. Bà nghiến răng, để lại một câu rồi dẫn Triệu Tuyết Như về phòng trước.

Viên Tư Mộng đứng sau, bưng ly nước, cười đầy ẩn ý.

“Cô cũng nỡ lòng thật đấy.” Nhìn bà Triệu đi xa, Viên Tư Mộng mới ngẩng đầu, nói một câu không rõ ý tứ.

Đối với điều này, Thu Yểu vẫn giữ thái độ dửng dưng, chậm rãi đáp: “Thứ vốn không thuộc về tôi, cần gì phải lưu luyến?”

Bất kể là Viên gia giàu có này, hay gã móng heo to xác vong ân bội nghĩa sau này, có lẽ số mệnh đã định sẵn chúng đều không thuộc về nguyên chủ. Vì vậy, cuối cùng chúng đều bay đi mất. Đến cả những thứ mà nguyên chủ không còn chấp nhất, Thu Yểu việc gì phải bận tâm?

Lời nói của Thu Yểu khiến Viên Tư Mộng sững sờ trong giây lát. Nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại, chỉ cười khẩy một tiếng rồi xoay người rời đi, không nói thêm lời nào. Đây là nhà của cô ta, là Viên gia, không phải nơi mà đám mèo hoang chó lạc nào cũng có thể bước vào. Cô ta đã ngứa mắt Triệu Tuyết Như, và càng ngứa mắt Thu Yểu hơn. Bây giờ cô đi cũng tốt.

Chỉ là không hiểu vì sao, Viên Tư Mộng lại có cảm giác như thể vận mệnh đã sắp đặt, có thứ gì đó cũng sẽ theo Thu Yểu mà rời đi. Cảm giác vô danh này khiến tim cô ta đập nhanh vài nhịp.

“Thật kỳ quặc.” Cảm thấy nhịp tim này thật vô lý, Viên Tư Mộng lẩm bẩm một câu rồi đi thẳng lên lầu.

---

Thu Yểu vốn định sáng mai thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi Viên gia. Ai ngờ, bà Triệu lại cứ khăng khăng không đồng ý. Điều đó làm Thu Yểu không vui. Trước đây chẳng qua là bất đắc dĩ nên nguyên chủ mới phải đến nương tựa bà ấy, trong khi bà Triệu thì hoàn toàn không muốn.

Suốt một năm qua, mọi chi phí ăn ở và tiêu dùng của nguyên chủ đều dùng tiền do cha cô để lại và khoản tiền bồi thường của ông. Bà Triệu chưa bao giờ quan tâm xem nguyên chủ có đủ ăn, đủ mặc hay không. Đối với người mẹ ruột có tình cảm giả tạo như hoa nhựa này, nguyên chủ có thể sẽ e dè vì quan hệ huyết thống, nhưng Thu Yểu thì khác. Cô quyết sống cho bản thân, mặc kệ người khác.

Cô đã thông báo rồi, bà ta có đồng ý hay không là chuyện của bà ta. Người phải đi là cô chứ không phải bà Triệu, nên việc bà ta có đồng ý hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nghĩ vậy, Thu Yểu dọn dẹp đơn giản, thu gom hết những thứ thuộc về nguyên chủ, rồi đặt xe qua ứng dụng để rời khỏi Viên gia ngay trong đêm. Tuy buổi tối ở khu biệt thự rất khó bắt xe nhưng với mạng internet phát triển như hiện nay, việc gọi một chiếc xe cũng không phải chuyện khó.

Đến khi bà Triệu phát hiện ra thì đã là sáng hôm sau.

Thu Yểu đã để lại một tờ giấy trên bàn phòng khách. Đó là một bản sao kê các khoản chi tiêu của nguyên chủ mà Thu Yểu đã viết riêng ra. Tất cả chi phí ăn ở tại Viên gia trong một năm qua, cùng với tiền đi nhờ xe, Thu Yểu đều đã tính toán sòng phẳng. Cô không để lại tiền mặt mà chuyển thẳng vào tài khoản công ty của ông Viên.

Sáng sớm, nhìn thấy tờ giấy ghi chép và bản ghi nhận chuyển khoản, vẻ mặt phu nhân của bà Triệu suýt nữa thì sụp đổ. Viên Tư Mộng đứng bên cạnh lại cười nói: “Xem ra có người cũng biết mình là ai.”

Lúc nói, ánh mắt cô ta lướt qua người Triệu Tuyết Như. Ý tứ rất rõ ràng: có người thì biết điều, nhưng có kẻ lại chẳng biết. Người đó không ai khác chính là Triệu Tuyết Như. Triệu Tuyết Như tủi thân, nhưng cũng biết bà Triệu sẽ không vì mình mà đối đầu với Viên Tư Mộng, cuối cùng chỉ có thể đáng thương níu lấy vạt áo của mẹ.

7

0

1 tháng trước

18 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.