0 chữ
Chương 9
Thế giới 1 - Chương 9: Chị dâu trưởng cực phẩm
"Đi thôi Thục Mai, chúng ta đến thôn Bắc Cương! Lão già Ngụy Hán này tuy không phải nhân vật gì to tát, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn con gái mình bị bắt nạt mà không làm gì được. Nhà họ Cao tưởng nhà ta không có người hay sao?" Ông Ngụy cầm lại cái cuốc đã ném đi, hô lớn.
"Đúng vậy, thôn Tiểu Oa chúng ta đâu phải không có người!"
"Thục Mai đừng sợ, có bác cả đây."
"Đúng đúng, có chú ba nữa!"
"Có cả anh họ hai của cháu đây!"
...
Đám đàn ông nhao nhao lên tiếng, Xuân Miên chỉ cảm thấy bên tai ong ong. Ban đầu cô còn nghĩ chuyện ly hôn này có thể sẽ hơi phiền phức, bởi nhà họ Cao không phải hạng người tử tế, e rằng sẽ không đời nào chịu từ bỏ một mối hôn sự tốt như nhà họ Ngụy. Chỉ cần Xuân Miên còn là con dâu nhà họ Cao một ngày, nhà họ Ngụy vẫn phải gửi đồ sang cho họ.
Nhưng giờ xem ra, chắc cũng không khó khăn lắm.
Mọi người bỏ dở cả công việc đồng áng buổi chiều. Ông Ngụy sắp xếp một chút, không dẫn theo anh cả và em ba của mình mà gọi mấy đứa cháu trai, lại dắt thêm hai người thím vốn có tài ăn nói để đi cùng.
Sau đó, cả đoàn người đi trên một chiếc xe ngựa và mấy chiếc xe đạp, hùng hùng hổ hổ tiến về phía thôn Bắc Cương. Xuân Miên được anh cả và hai người em họ che chở, ngồi gọn trong xe ngựa.
Sau khi Xuân Miên rời đi, nhà họ Cao rối tung cả lên.
Mấy người thím hàng xóm cảm thấy bà Cao không phải thứ tốt lành gì nên cũng chẳng ai muốn ở lại giúp đỡ. Cuối cùng, vẫn là bà Cao tự mình lồm cồm bò dậy, ôm chầm lấy Cao An Na vào lòng, nửa ngày trời hết gọi "bảo bối" lại gọi "cục cưng gan ruột".
Còn Cao Kiến Dân nằm sõng soài trên đất nãy giờ mới gượng dậy được thì sao? Không quan trọng, không biết, không nhìn thấy.
Đối với chuyện này, Cao Kiến Dân cũng chẳng bận tâm, hay nói đúng hơn là hắn đã quá quen với việc bị đối xử khác biệt nên không cảm thấy việc làm của bà Cao có vấn đề gì.
Cả nhà vẫn chưa ăn trưa. Bà Cao dĩ nhiên không muốn xuống bếp, vì ngày thường việc này đều do Ngụy Thục Mai làm. Giờ Xuân Miên đã bỏ đi, bà ta liền sai Cao Kiến Dân đi nấu cơm. Hắn đành nén cơn đau trên người, lẳng lặng đi nấu nướng. Hai người em trai của hắn đi làm giúp việc ở xa, trưa không về nên nhà chỉ còn lại ba người.
Trên bàn ăn có một bát canh bột mì trắng tinh dành riêng cho Cao An Na, ngay cả bà Cao cũng không nỡ ăn. Cao Kiến Dân thì ngồi một bên gặm bánh ngô trộn rau dại, húp thứ cháo loãng như nước.
---
Cả nhà ăn xong cũng vừa đến giờ làm việc buổi chiều.
Bà Cao không ra đồng, lấy cớ phải ở nhà trông cháu gái vì Cao An Na còn nhỏ, không rời được người. Cao Kiến Dân thì lẳng lặng ra đồng làm việc. Hắn còn chưa làm được bao lâu thì người của nhà họ Ngụy ở thôn Tiểu Oa đã kéo đến. Quang cảnh quá ư hùng hậu, gần cả chục người đàn ông vạm vỡ, ai nhìn mà không khϊếp?
"Kiến Dân à, kia có phải cha vợ của cậu không? Cả anh vợ cậu nữa kìa?" Có người nhìn thấy liền chạy tới báo cho Cao Kiến Dân một tiếng.
Mấy bà thím hàng xóm vốn nhanh mồm nhanh miệng, chuyện xảy ra nhà họ Cao buổi trưa mới qua nửa tiếng đã lan ra khắp thôn trên xóm dưới. Giờ thấy nhà họ Ngụy hùng hổ kéo đến gây sự, ai nấy đều mắt sáng rực lên, rõ ràng là muốn đi xem kịch vui.
Cao Kiến Dân nhìn từ xa, quả đúng là họ, Xuân Miên cũng đi cùng! Nhìn hướng đi, chắc chắn là đến nhà hắn. Cao Kiến Dân không yên tâm về mẹ và em gái ở nhà, đến nông cụ cũng chẳng buồn nhặt, vứt luôn xuống đất rồi ba chân bốn cẳng chạy về.
Vì chạy quá nhanh, vết thương trên người bị tác động khiến hắn đau điếng, nhưng hắn cũng chẳng màng.
Khi Cao Kiến Dân về đến nơi, người nhà họ Ngụy đã vào tận sân. Bà Cao ngày thường vốn giỏi trò ăn vạ la lối, nhưng cũng phải tùy người. Đối mặt với cả một hàng đàn ông vạm vỡ thế này, bà ta cũng sợ đến run lẩy bẩy, không dám hó hé tiếng nào, chỉ biết ôm chặt Cao An Na, ngoan ngoãn ngồi nép dưới bệ cửa sổ.
"Kiến Dân về vừa kịp lúc." Vừa thấy Cao Kiến Dân, ông Ngụy liền vẫy tay gọi.
Mắt Cao Kiến Dân vẫn không rời khỏi mẹ mình, nhưng cơ thể lại theo bản năng bước về phía ông Ngụy, miệng miễn cưỡng cất tiếng gọi: "Ba."
Gọi xong, hắn liền không nhịn được mà ca cẩm: "Ba, ba phải dạy lại Thục Mai đi chứ. Hở ra là lại chạy về nhà mẹ đẻ, còn ra thể thống gì nữa! Cô ấy còn cãi nhau với mẹ con, hỗn láo với mẹ con, có ai làm con dâu như thế không..."
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị ông Ngụy tặng cho một cái tát khiến hắn bay ra ngoài.
Một tiếng "bốp" vang lên làm bà Cao giật nảy mình. Sau khi hoàn hồn, bà ta liền gân cổ gào lên: "A a a! Bắt nạt người ta! Người thôn Tiểu Oa sang đây bắt nạt người! Có ai quản không! Ông trời ơi, ông mở mắt ra mà xem, mẹ góa con côi chúng tôi sắp bị người ta bắt nạt đến chết rồi đây này!"
Vốn dĩ vì người thôn Tiểu Oa kéo đến quá đông, trưởng thôn Bắc Cương đã cảm thấy không yên tâm. Ông ta dù sao cũng là chú họ của Cao Kiến Dân, không thể thấy tình hình không ổn mà mặc kệ được. Lúc ông ta đến, Cao Kiến Dân vừa bị tát ngã sõng soài ra đất, nằm im không nhúc nhích.
"Ối chà, chuyện này..." Trưởng thôn Cao Hồng Dương thấy cảnh này thì giật mình vỗ đùi một cái, sau đó mới cười làm lành: "Anh Ngụy này, đều là thông gia cả, có chuyện gì thì từ từ nói, cần gì phải động tay động chân chứ?"
"Trưởng thôn đến vừa hay, tôi cũng đang có chuyện muốn nói cho rõ phải trái với nhà con rể đây, cần có một người làm chứng." Ông Ngụy tự thấy mình không phải người vô lý, chỉ là lời nói của Cao Kiến Dân quá chọc tức người ta nên ông nhất thời không nhịn được.
"Đúng vậy, thôn Tiểu Oa chúng ta đâu phải không có người!"
"Thục Mai đừng sợ, có bác cả đây."
"Đúng đúng, có chú ba nữa!"
"Có cả anh họ hai của cháu đây!"
...
Đám đàn ông nhao nhao lên tiếng, Xuân Miên chỉ cảm thấy bên tai ong ong. Ban đầu cô còn nghĩ chuyện ly hôn này có thể sẽ hơi phiền phức, bởi nhà họ Cao không phải hạng người tử tế, e rằng sẽ không đời nào chịu từ bỏ một mối hôn sự tốt như nhà họ Ngụy. Chỉ cần Xuân Miên còn là con dâu nhà họ Cao một ngày, nhà họ Ngụy vẫn phải gửi đồ sang cho họ.
Mọi người bỏ dở cả công việc đồng áng buổi chiều. Ông Ngụy sắp xếp một chút, không dẫn theo anh cả và em ba của mình mà gọi mấy đứa cháu trai, lại dắt thêm hai người thím vốn có tài ăn nói để đi cùng.
Sau đó, cả đoàn người đi trên một chiếc xe ngựa và mấy chiếc xe đạp, hùng hùng hổ hổ tiến về phía thôn Bắc Cương. Xuân Miên được anh cả và hai người em họ che chở, ngồi gọn trong xe ngựa.
Sau khi Xuân Miên rời đi, nhà họ Cao rối tung cả lên.
Mấy người thím hàng xóm cảm thấy bà Cao không phải thứ tốt lành gì nên cũng chẳng ai muốn ở lại giúp đỡ. Cuối cùng, vẫn là bà Cao tự mình lồm cồm bò dậy, ôm chầm lấy Cao An Na vào lòng, nửa ngày trời hết gọi "bảo bối" lại gọi "cục cưng gan ruột".
Còn Cao Kiến Dân nằm sõng soài trên đất nãy giờ mới gượng dậy được thì sao? Không quan trọng, không biết, không nhìn thấy.
Cả nhà vẫn chưa ăn trưa. Bà Cao dĩ nhiên không muốn xuống bếp, vì ngày thường việc này đều do Ngụy Thục Mai làm. Giờ Xuân Miên đã bỏ đi, bà ta liền sai Cao Kiến Dân đi nấu cơm. Hắn đành nén cơn đau trên người, lẳng lặng đi nấu nướng. Hai người em trai của hắn đi làm giúp việc ở xa, trưa không về nên nhà chỉ còn lại ba người.
Trên bàn ăn có một bát canh bột mì trắng tinh dành riêng cho Cao An Na, ngay cả bà Cao cũng không nỡ ăn. Cao Kiến Dân thì ngồi một bên gặm bánh ngô trộn rau dại, húp thứ cháo loãng như nước.
---
Cả nhà ăn xong cũng vừa đến giờ làm việc buổi chiều.
Bà Cao không ra đồng, lấy cớ phải ở nhà trông cháu gái vì Cao An Na còn nhỏ, không rời được người. Cao Kiến Dân thì lẳng lặng ra đồng làm việc. Hắn còn chưa làm được bao lâu thì người của nhà họ Ngụy ở thôn Tiểu Oa đã kéo đến. Quang cảnh quá ư hùng hậu, gần cả chục người đàn ông vạm vỡ, ai nhìn mà không khϊếp?
Mấy bà thím hàng xóm vốn nhanh mồm nhanh miệng, chuyện xảy ra nhà họ Cao buổi trưa mới qua nửa tiếng đã lan ra khắp thôn trên xóm dưới. Giờ thấy nhà họ Ngụy hùng hổ kéo đến gây sự, ai nấy đều mắt sáng rực lên, rõ ràng là muốn đi xem kịch vui.
Cao Kiến Dân nhìn từ xa, quả đúng là họ, Xuân Miên cũng đi cùng! Nhìn hướng đi, chắc chắn là đến nhà hắn. Cao Kiến Dân không yên tâm về mẹ và em gái ở nhà, đến nông cụ cũng chẳng buồn nhặt, vứt luôn xuống đất rồi ba chân bốn cẳng chạy về.
Vì chạy quá nhanh, vết thương trên người bị tác động khiến hắn đau điếng, nhưng hắn cũng chẳng màng.
Khi Cao Kiến Dân về đến nơi, người nhà họ Ngụy đã vào tận sân. Bà Cao ngày thường vốn giỏi trò ăn vạ la lối, nhưng cũng phải tùy người. Đối mặt với cả một hàng đàn ông vạm vỡ thế này, bà ta cũng sợ đến run lẩy bẩy, không dám hó hé tiếng nào, chỉ biết ôm chặt Cao An Na, ngoan ngoãn ngồi nép dưới bệ cửa sổ.
"Kiến Dân về vừa kịp lúc." Vừa thấy Cao Kiến Dân, ông Ngụy liền vẫy tay gọi.
Mắt Cao Kiến Dân vẫn không rời khỏi mẹ mình, nhưng cơ thể lại theo bản năng bước về phía ông Ngụy, miệng miễn cưỡng cất tiếng gọi: "Ba."
Gọi xong, hắn liền không nhịn được mà ca cẩm: "Ba, ba phải dạy lại Thục Mai đi chứ. Hở ra là lại chạy về nhà mẹ đẻ, còn ra thể thống gì nữa! Cô ấy còn cãi nhau với mẹ con, hỗn láo với mẹ con, có ai làm con dâu như thế không..."
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị ông Ngụy tặng cho một cái tát khiến hắn bay ra ngoài.
Một tiếng "bốp" vang lên làm bà Cao giật nảy mình. Sau khi hoàn hồn, bà ta liền gân cổ gào lên: "A a a! Bắt nạt người ta! Người thôn Tiểu Oa sang đây bắt nạt người! Có ai quản không! Ông trời ơi, ông mở mắt ra mà xem, mẹ góa con côi chúng tôi sắp bị người ta bắt nạt đến chết rồi đây này!"
Vốn dĩ vì người thôn Tiểu Oa kéo đến quá đông, trưởng thôn Bắc Cương đã cảm thấy không yên tâm. Ông ta dù sao cũng là chú họ của Cao Kiến Dân, không thể thấy tình hình không ổn mà mặc kệ được. Lúc ông ta đến, Cao Kiến Dân vừa bị tát ngã sõng soài ra đất, nằm im không nhúc nhích.
"Ối chà, chuyện này..." Trưởng thôn Cao Hồng Dương thấy cảnh này thì giật mình vỗ đùi một cái, sau đó mới cười làm lành: "Anh Ngụy này, đều là thông gia cả, có chuyện gì thì từ từ nói, cần gì phải động tay động chân chứ?"
"Trưởng thôn đến vừa hay, tôi cũng đang có chuyện muốn nói cho rõ phải trái với nhà con rể đây, cần có một người làm chứng." Ông Ngụy tự thấy mình không phải người vô lý, chỉ là lời nói của Cao Kiến Dân quá chọc tức người ta nên ông nhất thời không nhịn được.
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
