TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Thế giới 1 - Chương 10: Chị dâu trưởng cực phẩm

Đánh một cái cho hả giận trước, ông Ngụy cảm thấy mình có thể nói lý lẽ trước. Nếu nói không thông thì lại đánh tiếp!

"Phải phải, người một nhà cả mà, có hiểu lầm gì nói ra là được thôi." Cao Hồng Dương chỉ biết sơ sơ chuyện nhà họ Cao, giờ nghe ông Ngụy nói vậy, trong lòng cũng cảm thấy không yên.

"Mấy hôm trước con gái tôi, Thục Mai, bất cẩn bị ngã, cái thai chưa đầy ba tháng cũng sảy mất rồi. Chuyện này chắc người trong thôn các vị đều biết. Hôm qua bà nhà tôi có mang cho nó một giỏ trứng gà, một túi đường đỏ và hai hộp bánh óc chó, đương nhiên là để bồi bổ cơ thể. Trưởng thôn cũng biết đấy, phụ nữ gặp phải chuyện này mà không bồi bổ cho tốt, sau này sợ là khó sinh nở. Thế nhưng ông hỏi bà thông gia tốt của tôi xem, bà ta đã làm cái gì?" Vừa nói, ông Ngụy vừa vung tay chỉ về phía bà Cao đang co ro bên cửa sổ.

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía bà ta.

Bà Cao giật mình, siết chặt Cao An Na trong lòng, cứng cổ cãi: "Tôi không biết ông đang nói gì."

Bà Cao đã quyết định mặt dày tới cùng. Bà ta nghĩ, đằng nào mình cũng đuối lý, tốt nhất là cứ chối thẳng, dù sao cũng không ai nhìn thấy. Người nhà bà ta không nói, một mình Xuân Miên nói thì ai tin?

Thấy vậy, ánh mắt Xuân Miên lạnh đi vài phần, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng: "Mẹ không thừa nhận cũng không sao, trẻ con thì không biết nói dối đâu. Chúng ta hỏi An Na một chút, biết đâu con bé có thể..."

Cô còn chưa nói hết câu, bà Cao đã gân cổ gào lên: "Phải! Phải đấy! Là tôi cướp trứng gà của cô đấy! Nhưng chẳng phải chưa cướp được sao?"

Bà ta sợ những người này sẽ tra hỏi Cao An Na, làm bảo bối của bà ta sợ hãi.

"Lần này thì chưa cướp được, vậy những lần trước thì sao?" Xuân Miên cười lạnh một tiếng, nói tiếp: "Năm ngoái khi tôi mới về làm dâu, mẹ tôi cho tôi năm mươi đồng dằn túi. Kết quả vài ngày sau số tiền đó không cánh mà bay. Tôi tưởng nhà có trộm, định đi báo quan, cuối cùng mẹ lại nói nhà cần tiền gấp nên đã cầm đi, rồi không thấy trả lại nữa. Còn cả lúc tôi mới cưới không lâu, mẹ tôi được một tấm vải tốt, mang sang định may cho tôi một bộ quần áo mới. Kết quả tấm vải đó chưa đầy nửa tháng đã biến thành cái váy ngắn trên người Cao An Na. Còn nữa..."

Xuân Miên lôi từng chuyện một trong ký ức của Ngụy Thục Mai ra kể. Chỉ trong một năm làm dâu, người nhà này đã moi được không biết bao nhiêu thứ từ tay Ngụy Thục Mai. Cộng dồn lại cũng phải đến cả trăm đồng.

Nghe Xuân Miên kể tội, bà Cao không hề có chút hối cải nào. Cao Kiến Dân bị đánh ngã dưới đất cũng chẳng thấy mình sai, còn cố gượng dậy cãi: "Đều là người một nhà, em gái sức khỏe không tốt, cô là chị dâu không biết nhường nó một chút sao? Chỉ là dùng của cô chút tiền, vài miếng vải thôi mà, có cần phải nhỏ nhen ghi hận lâu như vậy không?"

Nghe xem, đây là tiếng người nói sao?

Không phải chỉ là "chút tiền, vài miếng vải"? Thời buổi này, một gia đình mấy miệng ăn nửa năm trời chưa chắc đã tiêu hết một trăm đồng, thế mà lại là "chút tiền" cho qua chuyện được sao?

Nghe Cao Kiến Dân nói vậy, Xuân Miên tức đến bật cười: "Phải, phải, là tôi nhỏ nhen, tôi thích so đo. Được thôi, vậy chúng ta ly hôn, anh đi mà tìm người nào không nhỏ nhen, không thích so đo ấy!"

Câu nói của Xuân Miên như sét đánh ngang tai, khiến đám người thôn Bắc Cương đến xem kịch và cả những người đến hòa giải đều choáng váng. Này, sao đang yên đang lành lại đòi ly hôn?

"Ly hôn? Cô điên rồi à, Ngụy Thục Mai? Ly hôn rồi thì còn ai thèm lấy cô nữa?" Cao Kiến Dân cũng cho rằng Xuân Miên đã hóa điên nên đột nhiên cao giọng, tức tối hỏi.

Xuân Miên nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc, khẽ cười nhạt rồi mới lên tiếng: "Có ai thèm lấy tôi hay không, không đến lượt anh, Cao Kiến Dân, quyết định. Hơn nữa, tôi thà ở vậy chứ không muốn tiếp tục sống cùng một nhà toàn những kẻ thối nát như các người. Ly hôn!"

"Ly thì ly! Để tôi xem sau này cô gả cho ai!" Cao Kiến Dân cũng nổi cáu. Buổi trưa bị ăn đòn, mẹ ruột và em gái cũng chịu ấm ức, giờ Xuân Miên quay về không nhận sai lại còn đòi ly hôn. Hắn nghĩ, đúng là do chiều chuộng cô ta quá rồi. Cứ ly hôn thật đi, xem cô ta có hối hận không. Đến lúc cô ta khóc lóc quay về cầu xin, hắn nhất định phải ra thêm vài điều kiện!

"Tao không đồng ý! Đang yên đang lành ly hôn cái gì? Có phải mày ở bên ngoài có người rồi không? Mày phá cái thai đi, có phải đứa bé đó là con hoang không?" Bà Cao sao có thể đồng ý ly hôn được. Nhà họ Ngụy điều kiện tốt, lại sẵn lòng chu cấp cho con gái. Trước đây bà ta đã phải tốn không ít công sức mới tìm được cho Cao Kiến Dân một người vợ như vậy. Bảo bà ta buông tay ư? Không đời nào!

"Nếu bà muốn con trai mình bị cắm sừng thì cứ việc nghĩ như vậy. Dù sao thì cây ngay không sợ chết đứng." Xuân Miên chẳng hề bận tâm đến sự điên cuồng của bà Cao, giọng nói vẫn bình thản.

Bà Cao bị câu nói của Xuân Miên làm cho cứng họng, hồi lâu không nói được gì, chỉ biết dùng ánh mắt oán độc nhìn cô.

"Được. Nếu cả hai đứa đều đồng ý ly hôn, vậy chúng ta tính toán lại những thứ mà nhà các người đã lấy của con gái tôi." Ông Ngụy thấy Cao Kiến Dân vẫn nghênh cổ, vẻ mặt vênh váo như thể "bọn bây không xứng", liền cười nhạt một tiếng rồi lạnh giọng nói.

"Thứ gì? Tôi không ăn, tôi không biết." Bà Cao tỏ rõ thái độ lợn chết không sợ nước sôi, nhất quyết không thừa nhận bất cứ thứ gì.

Thấy bà ta như vậy, ông Ngụy cười khẩy: "Không nhận à? Không sao. Người của chúng tôi đến đông, cứ phá nhà đi là được."

Vừa nghe ông Ngụy nói thế, người nhà họ Ngụy đã giơ cao nông cụ, tay chân ngứa ngáy, sẵn sàng xông lên phá nhà.

5

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.