TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Thế giới 1 - Chương 8: Chị dâu trưởng cực phẩm

Cả gia đình này đều rất bao bọc con cháu, điều này khiến Xuân Miên vô cùng hài lòng. Cô nén tiếng khóc, bình tĩnh lên tiếng: "Mẹ, con muốn ly hôn, con không muốn sống với Cao Kiến Dân nữa!"

Câu nói này khiến cả nhà lặng phắc.

Vào những năm 80 ở một làng quê hẻo lánh, ly hôn là một chuyện tày trời. Trong thôn không thiếu những gia đình sống không hạnh phúc, nhưng gần như chẳng có ai thật sự ly hôn. Chuyện này vốn không hay ho gì, danh tiếng cũng chẳng tốt đẹp, lại còn dễ làm ảnh hưởng đến anh chị em trong nhà. Nếu không phải thực sự không sống nổi, không còn đường lui thì người ta đều cắn răng chịu đựng.

Người nhà họ Ngụy tức giận là thật, nhưng khi nghe đến hai từ "ly hôn", ai nấy đều lộ vẻ do dự.

Xuân Miên không thể kể ra những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai. Ví dụ như việc Ngụy Thục Mai cả đời cần kiệm, cuối cùng tiền tiết kiệm được đều chui vào túi của Cao An Na. Cô em chồng đó được mặc váy công chúa, đeo cặp sách mới đi học, sống một cuộc đời tốt đẹp hơn. Trong khi đó, một trai một gái của Ngụy Thục Mai lại phải trèo đèo lội suối làm lụng vất vả chỉ để phụng dưỡng người cô này.

Nếu chỉ là bà Cao tự hút máu mình để nuôi Cao An Na, Ngụy Thục Mai đã chẳng tức giận đến thế. Đằng này, bà ta lại đang hút máu của cả gia đình này chỉ để cung phụng một mình Cao An Na. Vấn đề là, Cao An Na cũng chẳng phải người biết ơn. Sau khi thành đạt, việc đầu tiên cô ta làm là tìm cho các anh trai mình những người vợ mới vừa hiểu chuyện vừa có thể diện hơn, hoàn toàn quên mất trước kia mình đã bám vào những người chị dâu này để hút máu như thế nào.

Ngụy Thục Mai đến lúc có tuổi thì bị đuổi về quê. Con trai và con gái bà bất bình, muốn đi tìm cha con Cao Kiến Dân để nói lý lẽ, kết quả một người chết, một người hóa điên.

Giữa họ là mối thù sâu như biển máu, Ngụy Thục Mai không thể nào tiếp tục sống cùng Cao Kiến Dân được nữa. Cô chỉ muốn tránh xa cái gia đình họ Cao kỳ quái này càng xa càng tốt. Vì vậy, cuộc hôn nhân này buộc phải chấm dứt!

"Thục Mai, con..." Bà Ngụy định khuyên can, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Xuân Miên, những lời định nói lại nghẹn nơi cổ họng.

Thấy bà Ngụy có chút dao động, Xuân Miên nắm lấy tay bà, nghiêm túc nói: "Mẹ, con thật sự không thể sống với Cao Kiến Dân được nữa rồi, con nhất định phải ly hôn. Nếu mẹ cảm thấy con ở nhà sẽ mang tiếng không hay, chẳng phải ở đầu thôn còn hai gian nhà tranh sao? Con dọn qua đó ở cũng được. Chỉ cần có thể cắt đứt quan hệ với nhà họ Cao, dù phải ở trên núi hoang con cũng cam lòng!"

"Con là con của mẹ, sao mẹ có thể để con chịu khổ như vậy được chứ!" Nghe Xuân Miên nói vậy, lòng bà Ngụy vốn đã dao động giờ hoàn toàn nghiêng về phía cô. Bà ôm chầm lấy vai con gái, òa khóc nức nở.

Nhìn hai mẹ con khóc nức nở, hai người đàn ông nhà họ Ngụy cũng đỏ hoe mắt.

"Mẹ, con ủng hộ chị. Con sớm đã thấy nhà họ Cao không phải thứ tốt lành gì rồi. Trước đây chị không nói, con cũng không tiện lên tiếng. Bây giờ chị đã không muốn nữa thì ly hôn ngay đi. Mọi người không nuôi thì con xuống đồng làm lụng nuôi chị!" Cô em Ngụy Thục Hương sợ người nhà không đồng ý nên vác gậy bước lên phía trước.

Chị dâu cả Hách Nguyệt định nói gì đó, nhưng thân là chị dâu, cô nói gì cũng không tiện nên đành giữ im lặng.

Ông Ngụy vốn đã xót con gái nên thái độ sớm đã lung lay. Giờ nghe con gái thứ nói vậy, ông liền ném mạnh cái cuốc xuống đất, quả quyết: "Ly hôn! Ba đi tìm bác cả con thương lượng. Hôn sự này phải kết thúc, nhưng món nợ này chúng ta cũng phải đòi lại!"

Nói xong, ông Ngụy sải bước nhanh ra ngoài. Thấy vậy, Xuân Miên liền an tâm.

"Thục Mai, con phải nghĩ cho kỹ. Một khi đã ly hôn là không còn đường lui đâu. Sau này sướиɠ khổ gì cũng phải tự mình gánh chịu." Bà Ngụy sợ Xuân Miên hối hận nên khi đã bình tĩnh lại, bà bắt đầu lựa lời khuyên nhủ.

Là cha mẹ, họ có thể đòi lại công bằng cho con cái, nhưng lại không thể ở bên chúng cả đời. Con đường sau này, vẫn phải tự chúng bước đi. Bà Ngụy cảm thấy cần phải để Xuân Miên hiểu rõ những đạo lý này.

"Con biết mà mẹ." Xuân Miên ngoan ngoãn tựa đầu vào vai bà Ngụy.

Vì tư thế này mà nửa bên mặt của cô lộ ra ngoài, để lộ rõ vết bàn tay hằn sâu trên má. Đúng vậy, trước khi Xuân Miên tới, Ngụy Thục Mai đã bị Cao Kiến Dân tát một cái. Sau khi cô xuyên qua, vết thương đó cũng hiện lên trên người cô. Xuân Miên sinh ra ở thời đại Tinh Tế, thể chất được cường hóa nên nhất thời đã quên mất vết tát này.

Người nhà chỉ mải nghe cô kể khổ, lo tức giận mà không để ý. Mãi đến lúc này, Ngụy Thục Hương mới kinh hãi kêu lên: "Chị cả, mặt chị..."

Nói xong, cô bé liền hiểu ra chuyện gì, vội vã đi lấy khăn lông trong khi miệng không ngừng làu bàu chửi rủa.

Trái tim vốn còn chút do dự của bà Ngụy lập tức trở nên kiên định trở lại. Cãi vã thì còn là chuyện thường, nhưng đánh người thì đã vượt quá giới hạn! Chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của con gái bà, nhà họ Cao dựa vào cái gì mà đánh người?

"Không sao đâu mẹ, đã hết đau rồi. Cao Kiến Dân đánh con, nhưng hắn còn thê thảm hơn, bị con đè xuống đất đánh cho một trận." Xuân Miên nhẹ giọng giải thích, bà Ngụy đau lòng quay mặt đi lau nước mắt.

---

Cả nhà vừa thu dọn xong, Xuân Miên cũng vừa thay một bộ quần áo khác thì thấy sân nhà mình xuất hiện cả một đám người, ai nấy đều mang theo "công cụ".

Xuân Miên: "..."

Trong sân toàn là những người đàn ông vạm vỡ, vài người còn cởi trần vì nóng. Cảnh tượng này quả thực có chút choáng ngợp.

5

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.