TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Thế giới 1 - Chương 3: Chị dâu trưởng cực phẩm

Ngụy Thục Mai gả về đây đã hơn một năm, cuối cùng cũng có thai. Kết quả là lúc ở mảnh đất ngoài sân sau, bà bị ngã một cái, cái thai chưa đầy ba tháng cứ thế mà mất.

Nhà mẹ đẻ lo cho con gái, gửi ba mươi quả trứng gà, một cân đường đỏ và hai hộp bánh quả óc chó qua cho bà bồi bổ.

Kết quả, Ngụy Thục Mai một miếng cũng chưa kịp ăn, mẹ chồng, cũng chính là mẹ ruột của Cao An Na, bà Cao, đã vào phòng Ngụy Thục Mai lấy hết đồ đạc đi.

“Phúc Bảo nhà ta dạo này gầy quá, miệng lại không có vị gì. Chỗ này để Phúc Bảo bồi bổ cơ thể. Hôm đó con bị ngã, làm Phúc Bảo nhà ta sợ hết hồn.” Bà Cao nói năng đầy lý lẽ.

Bởi vì những chuyện tương tự, trước đây bà ta đã làm không ít lần.

Đồ nhà mẹ đẻ Ngụy Thục Mai trợ cấp, chưa có một miếng nào thật sự vào được miệng bà.

Trước đây bà không muốn gia đình không yên ấm, hơn nữa người đàn ông mà bà lấy làm chồng luôn nhìn bà bằng ánh mắt cầu khẩn, rồi nói với bà: “Mẹ anh không dễ dàng gì, còn trẻ đã ở vậy nuôi con. Em gái anh cũng khổ, mới sinh ra cha đã mất rồi. Em thông cảm cho mẹ và em gái anh được không, anh sẽ đối tốt với em.”

Ngụy Thục Mai khi đó tuổi còn trẻ, chưa bị những chuyện tồi tệ sau này bào mòn, tính tình cũng chưa trở nên cố chấp đáng sợ. Chồng khuyên vài câu là bà lại mềm lòng, nên những chuyện như vậy cứ thế cho qua.

Chỉ là, lần này có chút khác, vì Ngụy Thục Mai bị mất con nên vẫn luôn làm ầm lên.

Kết quả là, người đàn ông trông có vẻ thật thà chất phác Cao Kiến Dân lại giơ tay tát Ngụy Thục Mai một cái, sau đó còn vớ lấy que cời lửa đánh người.

Ngụy Thục Mai bị đánh đến ngất đi. Khi tỉnh lại, đồ đạc sớm đã bị khóa trong tủ của bà Cao, muốn lấy lại thì không có khả năng!

Mà Cao Kiến Dân sau đó lại luôn miệng nói với Ngụy Thục Mai là mình sai rồi, mình không nên đánh người, mình không phải là người.

Ngụy Thục Mai mềm lòng, chuyện này lại cho qua.

Sau đó, đứa con thứ hai cũng mất, kịch bản gần như tương tự.

Dù đứa thứ ba và thứ tư giữ được, nhưng cuối cùng cũng trở thành người hầu của Cao An Na. Cao An Na ăn thịt, chúng nó đến nước canh cũng không có mà húp, chỉ có thể ngửi mùi.

Cao An Na ngày nào cũng mặc váy áo sạch sẽ, dùng kem dưỡng da và phấn thơm thịnh hành nhất ở huyện, ăn lương thực hạng tốt, trong túi lúc nào cũng có đủ thứ quà vặt.

Còn hai đứa con của Ngụy Thục Mai, con trai thì nuôi thả rông được, nhưng con gái thì sao?

Quần áo cũ của Cao An Na không thèm mặc cũng không đến lượt con bé. Ngày nào cũng mặc đồ rách rưới, mặt mũi thì nứt nẻ bong tróc từng lớp, đến hộp kem con sò cũng không có mà bôi. Đừng nói là quà vặt, ngày thường có được miếng bánh ngô độn rau dại đã là tốt lắm rồi.

Ngụy Thục Mai từ một cô gái dịu dàng hiền thục đã biến thành một kẻ ích kỷ, tính tình nóng nảy, một người chị dâu “cực phẩm” như thế nào?

Cuộc sống ép buộc cả thôi. Ai thời trẻ mà chẳng phải là một cô nương ngây thơ trong sáng, chính cuộc sống đã mài giũa họ thành bộ dạng đó. Bà không tranh không giành thì mẹ con bà chỉ có nước chết đói!

Nhưng bà tranh giành, cuối cùng chỉ nhận lại lời đánh giá là “chị dâu cả cực phẩm”.

Nhưng dựa vào cái gì chứ?

Những đồ ăn ngon, vật dụng tốt của bà đều bị bà Cao cướp đi để nuôi nấng Cao An Na. Đến khi bà muốn giành lại chút quyền lợi cho mình, thì họ dường như quên hết những thứ đã cướp từ tay bà.

Cố tình quên đi, lại còn mắng bà là đồ cực phẩm.

Theo Ngụy Thục Mai thấy, cả nhà họ Cao mới là một lũ cực phẩm, bám vào người khác hút máu mà còn không biết điều!

Nghĩ lại oán khí của Ngụy Thục Mai lúc truyền những ký ức này cho mình, Xuân Miên tuy không thể đồng cảm hoàn toàn, nhưng đã đến đây để giúp người khác hoàn thành nhiệm vụ, Xuân Miên tất nhiên không thể nào giống như Ngụy Thục Mai trước kia, không tranh không giành để rồi mặc cho sự việc trôi qua mà chẳng giải quyết được gì.

“Tôi bắt nạt bà thế nào, bà nói thử xem? Đường đỏ với bánh quả óc chó còn bày ở đây, trứng gà cũng còn để ở đây này. Đây là mẹ tôi cho tôi để bồi bổ, tôi vừa mới mất con, cơ thể yếu đến chết đi được. Mẹ tôi thương tôi mang đồ đến cho, bà qua đây vừa lấy vừa cướp, lại còn nói tôi bắt nạt bà à?” Nhìn bà Cao đang chuẩn bị ăn vạ khóc lóc, và Cao Kiến Dân, kẻ vừa bị cô phản đòn đánh cho một trận đau điếng, Xuân Miên cười lạnh một tiếng, hỏi vặn lại.

“Phúc Bảo dạo này người khó chịu, miệng không có vị gì, lấy của con mấy thứ thì đã làm sao? Con là chị dâu mà sao lại nhỏ mọn như vậy?” Bà Cao vừa nghe Xuân Miên lại dám phản kháng, cơn tức bốc lên ngùn ngụt, nếu không phải trong lòng còn đang ôm Cao An Na, có lẽ bà ta đã nhảy dựng lên rồi.

Giọng nói vυ"t lên cao, dường như bà ta nghĩ ai nói to hơn thì người đó có lý hơn.

“Con gái bà người không khỏe, bà tự nghĩ cách mua thuốc cho nó, kiếm đường cho nó ăn đi chứ. Bà tơ tưởng đến đồ mẹ tôi mang tới là cớ làm sao?” Xuân Miên chẳng chút nào dung túng thói xấu này, dựa người vào cánh cửa phía sau, hỏi vặn lại lần nữa.

“Phản rồi, phản rồi! Em chồng con tuổi còn nhỏ như vậy, từ bé đã không có cha, ăn của con một chút thì đã sao? Làm gì có kiểu con dâu như con chứ! Ông ơi là ông, ông đi sớm như vậy, để lại một lũ đòi nợ thế này thì tôi biết sống sao đây!” Bà Cao vừa thấy khí thế của Xuân Miên sắp át cả mình, liền đặt Cao An Na sang chiếc ghế đẩu bên cạnh, rồi lăn đùng ra đất khóc lóc om sòm.

5

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.