0 chữ
Chương 2
Thế giới 1 - Chương 2: Chị dâu trưởng cực phẩm
Đoạn văn dài sau đó đều mô tả Cao An Na được cưng chiều ra sao, chỉ có vài dòng cuối viết đôi chút về việc Cao An Na có ba người chị dâu “cực phẩm”: chị dâu cả ích kỷ, tính tình nóng nảy, hễ không vừa ý là đánh người; chị dâu hai keo kiệt hay tính toán, bụng dạ đầy ý đồ xấu xa; còn chị dâu ba thì vừa tham ăn vừa lười biếng, không thích làm việc.
Nhưng cuối cùng, tất cả bọn họ đều phải chịu sự trừng phạt thích đáng; người tốt hưởng phúc trường mệnh, kẻ xấu đều phải trả giá.
Xuân Miên xem xong vẫn không hiểu rõ đầu đuôi, nhưng vẫn vặn tay nắm cửa rồi mở ra.
Ngay lập tức, một luồng gió mạnh ập tới. Xuân Miên phản ứng cực nhanh, né sang một bên.
Dù cô chỉ là một phế vật có thể lực cấp A và tinh thần lực cấp E, nhưng người thời Tinh Tế cơ thể đều đã được cường hóa, nên phản ứng tự nhiên là cực nhanh.
Khi Xuân Miên vừa né ra, một chiếc giày vải đen cũ nát rơi xuống ngay vị trí cửa mở, rồi sau đó mới là một người phụ nữ mặt mày tang thương cẩn thận bước vào.
“Nơi này… thật sự có người có thể thay thế tôi, sống tiếp cuộc đời của tôi, hoàn thành tâm nguyện của tôi sao?” Người phụ nữ bước vào, nhìn thấy căn phòng xinh đẹp, đáy mắt vốn tro tàn của bà chợt sáng lên.
Dù vật liệu xây dựng căn phòng này, bà không nhận ra, nhưng căn phòng vừa sạch sẽ vừa sáng sủa, nhìn là biết rất đắt tiền.
Người phụ nữ có chút không tự nhiên, rụt rè co chân lại, nhích người sát vào cánh cửa hơn.
Môn Chi Linh: …Gánh nặng không thể kham nổi của kiếp làm cửa!
“Đương nhiên, chỉ cần bà đồng ý dâng ra linh hồn của mình!” Xuân Miên nhớ Môn Chi Linh đã nói như vậy, linh hồn của một người có thể đổi thành nguyện lực trong trung tâm thương mại của nó.
“Được, lấy đi!” Sau khi nhận được câu trả lời mong muốn, người phụ nữ dường như có thêm vài phần dũng khí, trực tiếp đưa tay ra.
Trước đó Môn Chi Linh đã nói cho Xuân Miên biết phải làm thế nào. Lúc này thấy người phụ nữ đưa tay tới, Xuân Miên cũng đưa tay ra.
Tay hai người chạm vào nhau. Xuân Miên cảm thấy đầu óc mình ong lên một tiếng, sau đó, toàn bộ ký ức về cuộc đời đau khổ của người phụ nữ kia mạnh mẽ truyền vào đầu cô.
Trước khi mở cửa, Xuân Miên đã xem một đoạn văn bản dài, chính là cốt truyện đại khái của thế giới mà cô sắp bước vào.
Cao An Na, người được cả nhà cưng chiều, sống một đời được yêu thương, tự nhiên chẳng có gì không như ý.
Nghĩ đến mấy nhân vật phản diện “cực phẩm” xuất hiện ở cuối đoạn giới thiệu, Xuân Miên đoán người phụ nữ vừa rồi khá chắc là một trong số đó.
Khi ký ức được truyền vào, Xuân Miên đã hiểu rõ.
Người mà cô sắp thay thế để hoàn thành cuộc đời chính là Ngụy Thục Mai, chị dâu cả ích kỷ, tính tình nóng nảy của Cao An Na.
“Cũng hơi kí©h thí©ɧ đấy.” Vừa biết thân phận này, Xuân Miên cười.
Kẻ xấu à, cô cực kỳ thích.
“Tôi muốn rời khỏi cái gia đình mà cả đời vất vả cũng không nhận được một lời tử tế. Tôi muốn cố gắng gầy dựng một sự nghiệp tốt hơn cả Cao An Na. Cả cái lũ vô ơn bạc nghĩa đó, tôi xem như đã nhìn thấu rồi! Nếu không phải vì con cái…” Ký ức và nguyện lực được truyền đến cùng lúc. Sau khi quá trình kết thúc, Ngụy Thục Mai mệt mỏi dựa vào cánh cửa, cười thê thảm, giọng nói trầm thấp vang lên.
Từ góc độ của Cao An Na, người ta chỉ thấy cô được mẹ yêu thương, anh trai cưng chiều như thế nào.
Nhưng từ góc độ của người chị dâu cả Ngụy Thục Mai, thì chỉ thấy cô em chồng này bám vào cả nhà hút máu ra sao, đến cả người chị dâu như bà cũng bị hút theo suốt nhiều năm.
Hút máu nhiều năm, không nhận được một lời tốt đẹp, chỉ toàn bị chê bai là tính tình nóng nảy, ích kỷ.
Lòng Ngụy Thục Mai đã nguội lạnh hoàn toàn.
“Yên tâm, tôi nhận nguyện lực của bà, tất nhiên sẽ sống tốt cuộc đời của bà.” Xuân Miên trấn an một câu, sau đó không mấy yên tâm hỏi Môn Chi Linh: “Cửa của ngươi thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Môn Chi Linh từng nói, Xuân Miên sẽ đích thân tham gia, nhưng sau khi đi qua cánh cửa, Môn Chi Linh sẽ tự động biến cô thành dáng vẻ của người ủy thác, không có khả năng bị lộ.
Đối với cánh cửa ọp ẹp này, Xuân Miên thật sự không mấy yên tâm, nhưng thân phận mới và bộ chuyển đổi linh hồn trong trung tâm thương mại của đối phương lại quá hấp dẫn.
Đổi một thân phận mới, đối với Xuân Miên mà nói, sức hấp dẫn không hề nhỏ. Cô cảm thấy mình sắp không kìm được mà muốn thử một phen rồi.
“Yên tâm, tôi làm việc cô cứ yên tâm! Vậy tôi đóng cửa nhé?” Thấy Xuân Miên một chân đã bước vào, Môn Chi Linh vỗ nhẹ lên ván cửa tróc sơn của mình, đảm bảo.
Xuân Miên cảm thấy mình hiện tại như một con bạc khát nước. Nếu thua, không chừng vừa mở mắt ra đã ở một hố đen vô danh nào đó rồi. Nhưng nếu thắng…
Nghĩ đến đây, Xuân Miên bước nhanh một bước, cả người hoàn toàn biến mất sau cánh cửa.
Vù!
Vừa mới xuyên qua, Xuân Miên chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một luồng gió mạnh.
Bản năng sinh tồn khiến Xuân Miên né sang một bên, tiện tay vớ lấy một vật có vẻ làm bằng gỗ, rồi đỡ lấy theo hướng gió thổi tới.
Bốp!
“Ngao ô!” Tiếng kêu thảm thiết này nghe như tiếng của con sói tuyết đột biến mà cô từng gặp phải khi mạo hiểm ở Tinh Cầu 81. Chẳng lẽ mình lại rơi xuống Tinh Cầu 81 rồi?
Xuân Miên kinh ngạc, mắt đột nhiên trợn lớn.
“Trời ơi, con dâu bắt nạt người ta! Còn có thiên lý nữa không!” Xuân Miên vừa mở mắt, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo lam, trong lòng ôm một đứa con trai lớn tướng, vẻ mặt hung dữ, gân cổ lên la hét.
Nhờ có ký ức của Ngụy Thục Mai, Xuân Miên nhanh chóng nhận ra đây là phân đoạn nào.
Nhưng cuối cùng, tất cả bọn họ đều phải chịu sự trừng phạt thích đáng; người tốt hưởng phúc trường mệnh, kẻ xấu đều phải trả giá.
Xuân Miên xem xong vẫn không hiểu rõ đầu đuôi, nhưng vẫn vặn tay nắm cửa rồi mở ra.
Ngay lập tức, một luồng gió mạnh ập tới. Xuân Miên phản ứng cực nhanh, né sang một bên.
Dù cô chỉ là một phế vật có thể lực cấp A và tinh thần lực cấp E, nhưng người thời Tinh Tế cơ thể đều đã được cường hóa, nên phản ứng tự nhiên là cực nhanh.
“Nơi này… thật sự có người có thể thay thế tôi, sống tiếp cuộc đời của tôi, hoàn thành tâm nguyện của tôi sao?” Người phụ nữ bước vào, nhìn thấy căn phòng xinh đẹp, đáy mắt vốn tro tàn của bà chợt sáng lên.
Dù vật liệu xây dựng căn phòng này, bà không nhận ra, nhưng căn phòng vừa sạch sẽ vừa sáng sủa, nhìn là biết rất đắt tiền.
Người phụ nữ có chút không tự nhiên, rụt rè co chân lại, nhích người sát vào cánh cửa hơn.
Môn Chi Linh: …Gánh nặng không thể kham nổi của kiếp làm cửa!
“Đương nhiên, chỉ cần bà đồng ý dâng ra linh hồn của mình!” Xuân Miên nhớ Môn Chi Linh đã nói như vậy, linh hồn của một người có thể đổi thành nguyện lực trong trung tâm thương mại của nó.
Trước đó Môn Chi Linh đã nói cho Xuân Miên biết phải làm thế nào. Lúc này thấy người phụ nữ đưa tay tới, Xuân Miên cũng đưa tay ra.
Tay hai người chạm vào nhau. Xuân Miên cảm thấy đầu óc mình ong lên một tiếng, sau đó, toàn bộ ký ức về cuộc đời đau khổ của người phụ nữ kia mạnh mẽ truyền vào đầu cô.
Trước khi mở cửa, Xuân Miên đã xem một đoạn văn bản dài, chính là cốt truyện đại khái của thế giới mà cô sắp bước vào.
Cao An Na, người được cả nhà cưng chiều, sống một đời được yêu thương, tự nhiên chẳng có gì không như ý.
Nghĩ đến mấy nhân vật phản diện “cực phẩm” xuất hiện ở cuối đoạn giới thiệu, Xuân Miên đoán người phụ nữ vừa rồi khá chắc là một trong số đó.
Người mà cô sắp thay thế để hoàn thành cuộc đời chính là Ngụy Thục Mai, chị dâu cả ích kỷ, tính tình nóng nảy của Cao An Na.
“Cũng hơi kí©h thí©ɧ đấy.” Vừa biết thân phận này, Xuân Miên cười.
Kẻ xấu à, cô cực kỳ thích.
“Tôi muốn rời khỏi cái gia đình mà cả đời vất vả cũng không nhận được một lời tử tế. Tôi muốn cố gắng gầy dựng một sự nghiệp tốt hơn cả Cao An Na. Cả cái lũ vô ơn bạc nghĩa đó, tôi xem như đã nhìn thấu rồi! Nếu không phải vì con cái…” Ký ức và nguyện lực được truyền đến cùng lúc. Sau khi quá trình kết thúc, Ngụy Thục Mai mệt mỏi dựa vào cánh cửa, cười thê thảm, giọng nói trầm thấp vang lên.
Từ góc độ của Cao An Na, người ta chỉ thấy cô được mẹ yêu thương, anh trai cưng chiều như thế nào.
Nhưng từ góc độ của người chị dâu cả Ngụy Thục Mai, thì chỉ thấy cô em chồng này bám vào cả nhà hút máu ra sao, đến cả người chị dâu như bà cũng bị hút theo suốt nhiều năm.
Hút máu nhiều năm, không nhận được một lời tốt đẹp, chỉ toàn bị chê bai là tính tình nóng nảy, ích kỷ.
Lòng Ngụy Thục Mai đã nguội lạnh hoàn toàn.
“Yên tâm, tôi nhận nguyện lực của bà, tất nhiên sẽ sống tốt cuộc đời của bà.” Xuân Miên trấn an một câu, sau đó không mấy yên tâm hỏi Môn Chi Linh: “Cửa của ngươi thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Môn Chi Linh từng nói, Xuân Miên sẽ đích thân tham gia, nhưng sau khi đi qua cánh cửa, Môn Chi Linh sẽ tự động biến cô thành dáng vẻ của người ủy thác, không có khả năng bị lộ.
Đối với cánh cửa ọp ẹp này, Xuân Miên thật sự không mấy yên tâm, nhưng thân phận mới và bộ chuyển đổi linh hồn trong trung tâm thương mại của đối phương lại quá hấp dẫn.
Đổi một thân phận mới, đối với Xuân Miên mà nói, sức hấp dẫn không hề nhỏ. Cô cảm thấy mình sắp không kìm được mà muốn thử một phen rồi.
“Yên tâm, tôi làm việc cô cứ yên tâm! Vậy tôi đóng cửa nhé?” Thấy Xuân Miên một chân đã bước vào, Môn Chi Linh vỗ nhẹ lên ván cửa tróc sơn của mình, đảm bảo.
Xuân Miên cảm thấy mình hiện tại như một con bạc khát nước. Nếu thua, không chừng vừa mở mắt ra đã ở một hố đen vô danh nào đó rồi. Nhưng nếu thắng…
Nghĩ đến đây, Xuân Miên bước nhanh một bước, cả người hoàn toàn biến mất sau cánh cửa.
Vù!
Vừa mới xuyên qua, Xuân Miên chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một luồng gió mạnh.
Bản năng sinh tồn khiến Xuân Miên né sang một bên, tiện tay vớ lấy một vật có vẻ làm bằng gỗ, rồi đỡ lấy theo hướng gió thổi tới.
Bốp!
“Ngao ô!” Tiếng kêu thảm thiết này nghe như tiếng của con sói tuyết đột biến mà cô từng gặp phải khi mạo hiểm ở Tinh Cầu 81. Chẳng lẽ mình lại rơi xuống Tinh Cầu 81 rồi?
Xuân Miên kinh ngạc, mắt đột nhiên trợn lớn.
“Trời ơi, con dâu bắt nạt người ta! Còn có thiên lý nữa không!” Xuân Miên vừa mở mắt, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo lam, trong lòng ôm một đứa con trai lớn tướng, vẻ mặt hung dữ, gân cổ lên la hét.
Nhờ có ký ức của Ngụy Thục Mai, Xuân Miên nhanh chóng nhận ra đây là phân đoạn nào.
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
