0 chữ
Chương 4
Thế giới 1 - Chương 4: Chị dâu trưởng cực phẩm
Cao Kiến Dân thấy mẹ mình khóc lóc như vậy thì hoảng hồn, lại nghe những lời mẹ nói, càng thêm đau lòng.
“Mẹ, đừng khóc, đừng khóc, có con đây mà.” Cao Kiến Dân chẳng buồn để ý đến cánh tay đau như muốn gãy lìa, bước lên một bước, ngồi xổm xuống dỗ dành bà Cao.
“Mày cút đi! Cưới vợ về chỉ để nó đối đầu với mẹ!” Bà Cao đang định dùng Cao Kiến Dân làm mũi nhọn xông lên phía trước, lúc này tự nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.
Con trai mình đẻ ra thế nào, bà Cao là người rõ nhất, nên bà ta cũng hiểu rõ phải khống chế mấy đứa con trai này ra sao để mưu lợi cho mình và con gái.
Cao Kiến Dân vừa thấy mình bị mẹ ruột ghét bỏ, quay đầu lại liền sa sầm mặt mày, gầm lên với Xuân Miên: “Em nói với mẹ những lời đó làm gì? Em gái tuổi còn nhỏ như vậy, chỉ ăn một chút đồ thì đã sao? Em mau xin lỗi mẹ đi!”
Cái giọng điệu tự nhiên, không chút kiêng dè đó, chính là do Ngụy Thục Mai trước kia chiều hư hắn mà ra!
“Tôi nói không phải sự thật sao? Trước đây đồ mẹ tôi mang tới, tôi có được ăn miếng nào không? Có phải đều bị mẹ của anh lấy đi cho em gái anh ăn không? Chuyện trước kia tôi không tính toán, nhưng lần này, tôi vừa mới mất con, đang lúc cần bồi bổ nhất, các người còn không biết xấu hổ mà lấy à? Em gái anh còn nhỏ, ăn một chút đồ thì đã sao? Các người muốn cắt thịt bán máu nuôi em gái thì mặc kệ các người, đừng có lôi tôi vào! Đồ mẹ tôi còn không nỡ ăn mà nhường cho tôi, anh lấy đâu ra mặt mũi mà nói muốn nhường những thứ này cho em gái anh ăn?” Xuân Miên không hề dung túng cái vẻ hèn nhát này của Cao Kiến Dân, cô vớ lấy cái ghế đẩu bên cạnh, sẵn sàng cho Cao Kiến Dân một trận bất cứ lúc nào.
Ăn của mình, cướp của mình, lại còn dám ngang nhiên đánh người.
Xem ra đám người này đúng là thiếu đòn của xã hội rồi!
“Em là vợ anh, đó cũng là em gái của em, sao em có thể máu lạnh như vậy?” Cao Kiến Dân nghe vậy liền tức tối.
Lại thấy Cao An Na sợ hãi khóc lóc ở một bên, Cao Kiến Dân vừa đau lòng vừa mất hết lý trí, sắc mặt càng thêm khó coi, quát về phía Xuân Miên: “Cô nói nhỏ tiếng thôi! Em gái còn nhỏ, không chịu được dọa. Sau này nó còn phải đi học, cô làm nó sợ hỏng đầu óc thì sao?”
“Ồ, lớn tám tuổi rồi mà ra đường còn phải để mẹ với anh trai bế, đúng là “nhỏ” thật đấy.” Liếc nhìn Cao An Na đang lau nước mắt nhưng không quên lén lút quan sát bọn họ, ý mỉa mai trong lời nói của Xuân Miên không hề che giấu.
“Cô nói bậy bạ gì đó?” Cao Kiến Dân nghe vậy càng thêm tức giận, có lẽ vì trước đây tính tình Ngụy Thục Mai quá mức nhu mì, nên hắn chưa từng bị chống đối như vậy. Thái độ lạnh lùng của Xuân Miên khiến Cao Kiến Dân cảm thấy lòng tự tôn đàn ông của mình bị khıêυ khí©h.
Sau khi gầm lên giận dữ, hắn nhìn quanh, dường như muốn tìm một thứ gì đó tiện tay làm vũ khí.
Lúc này hắn đã hoàn toàn quên mất cú đánh mà Xuân Miên vừa giáng cho hắn.
Trong nhà chỉ có vài cái ghế đẩu. Xuân Miên vừa tới đã chộp lấy một cái, Cao An Na đang ngồi một cái, Xuân Miên tay cầm một cái, trên đất còn hai cái. Cao Kiến Dân ở gần đó vớ lấy một cái, không chút do dự, nhắm thẳng người Xuân Miên mà phang tới.
Vù vù!
Tiếng gió rít lại gần, Xuân Miên nhếch môi cười lạnh. Cái tính nóng như lửa này của bà đây không nhịn nổi đâu!
Cao Kiến Dân còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra đã bị Xuân Miên đè xuống đất, hứng chịu một trận đòn nhừ tử.
Đương nhiên, đánh vào đầu dễ gây chuyện lớn, nên Xuân Miên đều nhắm vào những chỗ trên người tuy đau nhưng không gây thương tích nghiêm trọng.
Ví dụ như lưng, ví dụ như mông.
Còn việc đánh như vậy Cao Kiến Dân có mất mặt hay không?
Liên quan quái gì đến cô?
Hắn đã dám bạo hành gia đình thì cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần có thể bị phản đòn bạo hành bất cứ lúc nào!
Bà Cao sợ đến ngây người, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, lại hét lên một tiếng chói tai.
Bây giờ là tháng bảy, lại đúng giữa trưa, vì trời quá nóng nên người trong thôn thường không ra đồng làm việc, sợ bị say nắng.
Ruộng nương có lơ là một chút cũng không sao.
Nhưng người thì không được, nếu thật sự say nắng thì còn phải đi khám bệnh, truyền nước, lại tốn tiền.
Nhà họ Cao ầm ĩ như vậy, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của hàng xóm. Mấy bà thím, chị dâu và cả mấy cô bé nhà hàng xóm đều kéo qua xem có chuyện gì.
Kết quả vừa đến nơi liền thấy Xuân Miên đang đè Cao Kiến Dân ra đánh.
“Trời ơi, Thục Mai, không thể làm vậy được đâu con.”
“Đúng đấy, Thục Mai, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động tay động chân chứ.”
…
Mấy bà thím xúm vào can ngăn, Xuân Miên lúc này mới từ từ dừng tay, rồi chỉnh lại quần áo của mình, đứng dậy.
“Con dâu thế này thì không giữ được rồi! Đồ trời đánh còn đánh cả chồng mình, cuộc sống này không thể nào sống nổi! Mắng mẹ chồng, đánh chồng, tôi cũng không sống nổi nữa!” Bà Cao vừa thấy mọi người kéo vào, vội lau nước mắt, lại bắt đầu làm mình làm mẩy đòi sống đòi chết.
“Thục Mai ơi, đời nào lại có chuyện vợ đánh chồng. Mau xin lỗi mẹ chồng con đi, đừng làm loạn nữa. Cuộc sống đang yên đang lành, cứ làm ầm lên thế này sao được.”
“Vợ chồng trẻ có mâu thuẫn gì thì từ từ bảo nhau, ai đời lại đánh chồng bao giờ?”
…
Mấy bà thím lại bắt đầu một lượt khuyên giải mới.
Xuân Miên đợi họ nói xong, lúc này mới mỉm cười lên tiếng: “Con biết các thím các chị dâu đều có ý tốt, Thục Mai con xin cảm ơn trước. Nhưng các thím các chị tới cũng vừa đúng lúc, con đang có một chuyện muốn nhờ mọi người phân xử giúp.”
Nói đến đây, Xuân Miên ho nhẹ một tiếng, giành nói trước bà Cao: “Các thím cũng biết, mấy hôm trước con bị ngã ở ngoài sân sau làm mất con. Chuyện trời nắng chang chang mà sao trên đá ngoài sân lại có nước, chúng ta tạm thời không nhắc tới. Chỉ nói chuyện sau khi con mất con, mẹ con thương con, cố ý mang trứng gà, đường đỏ với bánh quả óc chó qua cho con bồi bổ. Mẹ con hôm qua mới tới, chắc các thím đều thấy cả, vậy mà kết quả thì sao?”
“Mẹ, đừng khóc, đừng khóc, có con đây mà.” Cao Kiến Dân chẳng buồn để ý đến cánh tay đau như muốn gãy lìa, bước lên một bước, ngồi xổm xuống dỗ dành bà Cao.
“Mày cút đi! Cưới vợ về chỉ để nó đối đầu với mẹ!” Bà Cao đang định dùng Cao Kiến Dân làm mũi nhọn xông lên phía trước, lúc này tự nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.
Con trai mình đẻ ra thế nào, bà Cao là người rõ nhất, nên bà ta cũng hiểu rõ phải khống chế mấy đứa con trai này ra sao để mưu lợi cho mình và con gái.
Cao Kiến Dân vừa thấy mình bị mẹ ruột ghét bỏ, quay đầu lại liền sa sầm mặt mày, gầm lên với Xuân Miên: “Em nói với mẹ những lời đó làm gì? Em gái tuổi còn nhỏ như vậy, chỉ ăn một chút đồ thì đã sao? Em mau xin lỗi mẹ đi!”
“Tôi nói không phải sự thật sao? Trước đây đồ mẹ tôi mang tới, tôi có được ăn miếng nào không? Có phải đều bị mẹ của anh lấy đi cho em gái anh ăn không? Chuyện trước kia tôi không tính toán, nhưng lần này, tôi vừa mới mất con, đang lúc cần bồi bổ nhất, các người còn không biết xấu hổ mà lấy à? Em gái anh còn nhỏ, ăn một chút đồ thì đã sao? Các người muốn cắt thịt bán máu nuôi em gái thì mặc kệ các người, đừng có lôi tôi vào! Đồ mẹ tôi còn không nỡ ăn mà nhường cho tôi, anh lấy đâu ra mặt mũi mà nói muốn nhường những thứ này cho em gái anh ăn?” Xuân Miên không hề dung túng cái vẻ hèn nhát này của Cao Kiến Dân, cô vớ lấy cái ghế đẩu bên cạnh, sẵn sàng cho Cao Kiến Dân một trận bất cứ lúc nào.
Xem ra đám người này đúng là thiếu đòn của xã hội rồi!
“Em là vợ anh, đó cũng là em gái của em, sao em có thể máu lạnh như vậy?” Cao Kiến Dân nghe vậy liền tức tối.
Lại thấy Cao An Na sợ hãi khóc lóc ở một bên, Cao Kiến Dân vừa đau lòng vừa mất hết lý trí, sắc mặt càng thêm khó coi, quát về phía Xuân Miên: “Cô nói nhỏ tiếng thôi! Em gái còn nhỏ, không chịu được dọa. Sau này nó còn phải đi học, cô làm nó sợ hỏng đầu óc thì sao?”
“Ồ, lớn tám tuổi rồi mà ra đường còn phải để mẹ với anh trai bế, đúng là “nhỏ” thật đấy.” Liếc nhìn Cao An Na đang lau nước mắt nhưng không quên lén lút quan sát bọn họ, ý mỉa mai trong lời nói của Xuân Miên không hề che giấu.
“Cô nói bậy bạ gì đó?” Cao Kiến Dân nghe vậy càng thêm tức giận, có lẽ vì trước đây tính tình Ngụy Thục Mai quá mức nhu mì, nên hắn chưa từng bị chống đối như vậy. Thái độ lạnh lùng của Xuân Miên khiến Cao Kiến Dân cảm thấy lòng tự tôn đàn ông của mình bị khıêυ khí©h.
Lúc này hắn đã hoàn toàn quên mất cú đánh mà Xuân Miên vừa giáng cho hắn.
Trong nhà chỉ có vài cái ghế đẩu. Xuân Miên vừa tới đã chộp lấy một cái, Cao An Na đang ngồi một cái, Xuân Miên tay cầm một cái, trên đất còn hai cái. Cao Kiến Dân ở gần đó vớ lấy một cái, không chút do dự, nhắm thẳng người Xuân Miên mà phang tới.
Vù vù!
Tiếng gió rít lại gần, Xuân Miên nhếch môi cười lạnh. Cái tính nóng như lửa này của bà đây không nhịn nổi đâu!
Cao Kiến Dân còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra đã bị Xuân Miên đè xuống đất, hứng chịu một trận đòn nhừ tử.
Đương nhiên, đánh vào đầu dễ gây chuyện lớn, nên Xuân Miên đều nhắm vào những chỗ trên người tuy đau nhưng không gây thương tích nghiêm trọng.
Ví dụ như lưng, ví dụ như mông.
Còn việc đánh như vậy Cao Kiến Dân có mất mặt hay không?
Liên quan quái gì đến cô?
Hắn đã dám bạo hành gia đình thì cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần có thể bị phản đòn bạo hành bất cứ lúc nào!
Bà Cao sợ đến ngây người, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, lại hét lên một tiếng chói tai.
Bây giờ là tháng bảy, lại đúng giữa trưa, vì trời quá nóng nên người trong thôn thường không ra đồng làm việc, sợ bị say nắng.
Ruộng nương có lơ là một chút cũng không sao.
Nhưng người thì không được, nếu thật sự say nắng thì còn phải đi khám bệnh, truyền nước, lại tốn tiền.
Nhà họ Cao ầm ĩ như vậy, chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của hàng xóm. Mấy bà thím, chị dâu và cả mấy cô bé nhà hàng xóm đều kéo qua xem có chuyện gì.
Kết quả vừa đến nơi liền thấy Xuân Miên đang đè Cao Kiến Dân ra đánh.
“Trời ơi, Thục Mai, không thể làm vậy được đâu con.”
“Đúng đấy, Thục Mai, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng động tay động chân chứ.”
…
Mấy bà thím xúm vào can ngăn, Xuân Miên lúc này mới từ từ dừng tay, rồi chỉnh lại quần áo của mình, đứng dậy.
“Con dâu thế này thì không giữ được rồi! Đồ trời đánh còn đánh cả chồng mình, cuộc sống này không thể nào sống nổi! Mắng mẹ chồng, đánh chồng, tôi cũng không sống nổi nữa!” Bà Cao vừa thấy mọi người kéo vào, vội lau nước mắt, lại bắt đầu làm mình làm mẩy đòi sống đòi chết.
“Thục Mai ơi, đời nào lại có chuyện vợ đánh chồng. Mau xin lỗi mẹ chồng con đi, đừng làm loạn nữa. Cuộc sống đang yên đang lành, cứ làm ầm lên thế này sao được.”
“Vợ chồng trẻ có mâu thuẫn gì thì từ từ bảo nhau, ai đời lại đánh chồng bao giờ?”
…
Mấy bà thím lại bắt đầu một lượt khuyên giải mới.
Xuân Miên đợi họ nói xong, lúc này mới mỉm cười lên tiếng: “Con biết các thím các chị dâu đều có ý tốt, Thục Mai con xin cảm ơn trước. Nhưng các thím các chị tới cũng vừa đúng lúc, con đang có một chuyện muốn nhờ mọi người phân xử giúp.”
Nói đến đây, Xuân Miên ho nhẹ một tiếng, giành nói trước bà Cao: “Các thím cũng biết, mấy hôm trước con bị ngã ở ngoài sân sau làm mất con. Chuyện trời nắng chang chang mà sao trên đá ngoài sân lại có nước, chúng ta tạm thời không nhắc tới. Chỉ nói chuyện sau khi con mất con, mẹ con thương con, cố ý mang trứng gà, đường đỏ với bánh quả óc chó qua cho con bồi bổ. Mẹ con hôm qua mới tới, chắc các thím đều thấy cả, vậy mà kết quả thì sao?”
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
