0 chữ
Chương 1
Thế giới 1 - Chương 1: Chị dâu trưởng cực phẩm
Xuân Miên ngồi trên mặt sàn kim loại lạnh băng, nhìn chằm chằm cánh cửa kỳ quái trước mắt đã nửa giờ đồng hồ.
Ở thời đại Tinh Tế, một cánh cửa nhìn thấy được nhưng không chạm vào được cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Điều kỳ lạ ở cánh cửa trước mắt nằm ở chỗ, không thấy màn hình quang não điều khiển, cũng không có dấu vết thao tác từ xa, càng không dò ra bất kỳ tín hiệu thông tin nào.
Điều này khiến Xuân Miên có chút tò mò, không biết cánh cửa này rốt cuộc là thứ gì.
Cánh cửa trông có vẻ được làm bằng gỗ, quét một lớp sơn vàng rực rỡ, nhưng nhiều chỗ lớp sơn đã bong tróc, khiến toàn bộ cánh cửa trông rách nát tả tơi. Cảm giác chỉ cần dùng sức mạnh hơn một chút, nó có thể vỡ tan tại chỗ.
Ngay cả khi sống ở một hành tinh lạc hậu như Tinh Cầu 79, nhà nào nhà nấy cũng đều dùng cửa kim loại tổng hợp có sức phòng ngự cực cao. Cửa gỗ, đối với Xuân Miên mà nói, giống như một thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Vấn đề là, cánh cửa này còn biết nói.
Nó tự xưng là linh hồn của cánh cửa, tên là Môn Chi Linh.
Cửa mà cũng có linh hồn?
Trong lòng Xuân Miên hiện lên một dấu chấm hỏi lớn.
Môn Chi Linh còn nói rất nhiều điều khác nữa, nhưng vì không tin, Xuân Miên đã ngồi đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ với nó suốt nửa giờ.
“Ta thật sự là Môn Chi Linh. Chỉ vì trải qua vô số hố đen, tiêu hao quá nhiều năng lượng nên mới biến thành thế này. Hiện tại ta đang rất cần năng lượng để tu sửa bản thân cho đẹp đẽ trở lại. Cô có muốn hợp tác với ta không?” Môn Chi Linh nói với vẻ chân thành.
Nhưng những lời này, Xuân Miên nghe mà thấy có khác gì trò lừa đảo “Ta là Tần Thủy Hoàng đây, chuyển tiền cho ta” đâu chứ?
“Hay là mình cứ gọi công ty chuyển nhà nhỉ?” Xuân Miên cảm thấy, thay vì ngồi đây suy nghĩ vẩn vơ, thà gọi thẳng công ty chuyển nhà đến xử lý còn hơn.
“Chỉ người có duyên mới nhìn thấy ta, công ty chuyển nhà tới cũng vô dụng! Cô tin ta đi, ta sở hữu một trung tâm thương mại vô cùng giàu có, chỉ cần có năng lượng, cô có thể mua được vô số bảo vật từ chỗ ta!” Vừa nghe Xuân Miên muốn gọi công ty chuyển nhà, Môn Chi Linh cuống cả lên.
Xuân Miên nghe vậy càng thấy giống lừa đảo hơn. Nghe mà xem, cách nói này y hệt bọn lừa đảo quen dùng.
Quang não đã mở, chỉ thiếu nước bấm gọi trực tiếp.
Môn Chi Linh cũng sốt ruột: “Tin ta! Cho ta một cơ hội, ta sẽ cho cô một thân phận mới!”
Xuân Miên bị câu nói của nó làm cho giật mình run tay, vốn định gọi công ty chuyển nhà, kết quả là giao diện quang não lại lật sang trang tin tức đầu mục của mạng Tinh Tế.
Xuân Miên: “...!”
May mà là cho một thân phận mới, chứ không phải “trả lại cô một đứa con”, cô thầm nghĩ.
“Thật đó! Chỉ cần cô đồng ý hợp tác với ta là có thể nhìn thấy trung tâm thương mại của ta. Trong đó có đủ loại cơ thể với thân phận hoàn chỉnh. Những cơ thể đó, tùy theo thân phận cao thấp và diện mạo khác nhau, giá cả cũng có chút chênh lệch. Nhưng loại đắt nhất cũng không quá một vạn điểm nguyện lực. Chỉ cần cô chịu chi một ngàn vạn điểm nguyện lực mua một bộ chuyển đổi linh hồn, cô sẽ có được thân phận mới, bước lêи đỉиɦ cao cuộc đời!” Môn Chi Linh thật sự không còn đủ năng lượng, nếu không cũng chẳng đến mức phải tung hết át chủ bài ra ngoài thế này.
“Thành giao.” Nhìn cánh cửa ọp ẹp nhảy tới nhảy lui trước mắt, Xuân Miên nở một nụ cười xã giao tiêu chuẩn rồi đáp: “Có trung tâm thương mại hay không không quan trọng, chủ yếu là chúng ta có duyên.”
Môn Chi Linh thầm phỉ nhổ: Xí!
Một người một cửa nhanh chóng đạt thành hợp tác. Cái gọi là hợp đồng cũng chẳng có văn bản giấy tờ gì, chỉ là một người một cửa cùng duỗi tay ra, chạm nhẹ vào nhau, xem như đã đạt thành thỏa thuận.
Xuân Miên đã quen với đủ chuyện kỳ lạ ở thời đại Tinh Tế, nên việc cánh cửa này mọc ra tay, cô cũng dễ dàng chấp nhận.
“Như cô biết đấy, trong các vũ trụ song song tồn tại rất nhiều tiểu thế giới khác nhau. Ở đó có rất nhiều người sống không như ý, cần những người lợi hại hơn đến thay thế họ, hoàn thành cuộc đời mà họ mong muốn. Và lúc đó, cô có thể xuất hiện như một anh hùng! Còn ta, chính là chìa khóa mở ra ba nghìn tiểu thế giới này!” Môn Chi Linh sợ Xuân Miên mất kiên nhẫn nên cố gắng nói năng ngắn gọn nhất có thể.
Xuân Miên nghe là hiểu ngay. Việc này cũng tương tự như sự kiện máy thời gian ồn ào trên Tinh Võng dạo trước.
Đáng tiếc, phát minh đó cuối cùng đã thất bại, toàn bộ vật thí nghiệm đều rơi vào một hố đen vô danh, không thấy trở về.
“Cửa nhà ngươi có đáng tin không đấy? Sẽ không phải mở ra xong, ta liền bị hút vào hố đen không quay về được chứ?” Vì đã có những vấn đề an toàn xảy ra trước đó, Xuân Miên không thực sự yên tâm, cô căng thẳng, sờ thử lên bề mặt già nua tang thương của cánh cửa nát.
“Đương nhiên! Hay là chúng ta vào xem thử?” Môn Chi Linh giơ tay vỗ lên ván cửa rách nát của mình để đảm bảo, chất lượng của nó tuyệt đối chịu được thử thách, chứ không phải mấy thứ đồ bỏ nghiên cứu thất bại của mấy lão già phiền phức trong thời đại Tinh Tế đâu!
Nó là hồn linh đấy!
“Thôi được.” Xuân Miên không hoàn toàn yên tâm, nhưng cuộc sống cũng chẳng có gì thú vị, thêm chút mạo hiểm cũng không sao.
Nghe Môn Chi Linh giải thích một tràng dài về công năng, sau khi tiêu hóa và hấp thụ thông tin, Xuân Miên làm theo hướng dẫn của nó, đặt tay lên tay nắm cửa loang lổ rỉ sét. Ngay sau đó, trước mắt cô hiện ra một đoạn văn dài:
[Cao An Na là một cô bé may mắn. Dù sinh ra ở một thôn núi nhỏ hẻo lánh của những năm tám mươi, nơi điều kiện kinh tế không mấy khá giả, cha lại sớm qua đời không lâu sau khi cô bé chào đời, nhưng nhờ có mẹ yêu thương, anh trai cưng chiều, cô giống như bảo bối nhỏ được cả nhà yêu quý, lớn lên vô lo vô nghĩ. Sau đó, cô gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình, càng được cưng chiều hết mực.]
Ở thời đại Tinh Tế, một cánh cửa nhìn thấy được nhưng không chạm vào được cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Điều kỳ lạ ở cánh cửa trước mắt nằm ở chỗ, không thấy màn hình quang não điều khiển, cũng không có dấu vết thao tác từ xa, càng không dò ra bất kỳ tín hiệu thông tin nào.
Điều này khiến Xuân Miên có chút tò mò, không biết cánh cửa này rốt cuộc là thứ gì.
Cánh cửa trông có vẻ được làm bằng gỗ, quét một lớp sơn vàng rực rỡ, nhưng nhiều chỗ lớp sơn đã bong tróc, khiến toàn bộ cánh cửa trông rách nát tả tơi. Cảm giác chỉ cần dùng sức mạnh hơn một chút, nó có thể vỡ tan tại chỗ.
Ngay cả khi sống ở một hành tinh lạc hậu như Tinh Cầu 79, nhà nào nhà nấy cũng đều dùng cửa kim loại tổng hợp có sức phòng ngự cực cao. Cửa gỗ, đối với Xuân Miên mà nói, giống như một thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nó tự xưng là linh hồn của cánh cửa, tên là Môn Chi Linh.
Cửa mà cũng có linh hồn?
Trong lòng Xuân Miên hiện lên một dấu chấm hỏi lớn.
Môn Chi Linh còn nói rất nhiều điều khác nữa, nhưng vì không tin, Xuân Miên đã ngồi đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ với nó suốt nửa giờ.
“Ta thật sự là Môn Chi Linh. Chỉ vì trải qua vô số hố đen, tiêu hao quá nhiều năng lượng nên mới biến thành thế này. Hiện tại ta đang rất cần năng lượng để tu sửa bản thân cho đẹp đẽ trở lại. Cô có muốn hợp tác với ta không?” Môn Chi Linh nói với vẻ chân thành.
Nhưng những lời này, Xuân Miên nghe mà thấy có khác gì trò lừa đảo “Ta là Tần Thủy Hoàng đây, chuyển tiền cho ta” đâu chứ?
“Hay là mình cứ gọi công ty chuyển nhà nhỉ?” Xuân Miên cảm thấy, thay vì ngồi đây suy nghĩ vẩn vơ, thà gọi thẳng công ty chuyển nhà đến xử lý còn hơn.
Xuân Miên nghe vậy càng thấy giống lừa đảo hơn. Nghe mà xem, cách nói này y hệt bọn lừa đảo quen dùng.
Quang não đã mở, chỉ thiếu nước bấm gọi trực tiếp.
Môn Chi Linh cũng sốt ruột: “Tin ta! Cho ta một cơ hội, ta sẽ cho cô một thân phận mới!”
Xuân Miên bị câu nói của nó làm cho giật mình run tay, vốn định gọi công ty chuyển nhà, kết quả là giao diện quang não lại lật sang trang tin tức đầu mục của mạng Tinh Tế.
Xuân Miên: “...!”
May mà là cho một thân phận mới, chứ không phải “trả lại cô một đứa con”, cô thầm nghĩ.
“Thành giao.” Nhìn cánh cửa ọp ẹp nhảy tới nhảy lui trước mắt, Xuân Miên nở một nụ cười xã giao tiêu chuẩn rồi đáp: “Có trung tâm thương mại hay không không quan trọng, chủ yếu là chúng ta có duyên.”
Môn Chi Linh thầm phỉ nhổ: Xí!
Một người một cửa nhanh chóng đạt thành hợp tác. Cái gọi là hợp đồng cũng chẳng có văn bản giấy tờ gì, chỉ là một người một cửa cùng duỗi tay ra, chạm nhẹ vào nhau, xem như đã đạt thành thỏa thuận.
Xuân Miên đã quen với đủ chuyện kỳ lạ ở thời đại Tinh Tế, nên việc cánh cửa này mọc ra tay, cô cũng dễ dàng chấp nhận.
“Như cô biết đấy, trong các vũ trụ song song tồn tại rất nhiều tiểu thế giới khác nhau. Ở đó có rất nhiều người sống không như ý, cần những người lợi hại hơn đến thay thế họ, hoàn thành cuộc đời mà họ mong muốn. Và lúc đó, cô có thể xuất hiện như một anh hùng! Còn ta, chính là chìa khóa mở ra ba nghìn tiểu thế giới này!” Môn Chi Linh sợ Xuân Miên mất kiên nhẫn nên cố gắng nói năng ngắn gọn nhất có thể.
Xuân Miên nghe là hiểu ngay. Việc này cũng tương tự như sự kiện máy thời gian ồn ào trên Tinh Võng dạo trước.
Đáng tiếc, phát minh đó cuối cùng đã thất bại, toàn bộ vật thí nghiệm đều rơi vào một hố đen vô danh, không thấy trở về.
“Cửa nhà ngươi có đáng tin không đấy? Sẽ không phải mở ra xong, ta liền bị hút vào hố đen không quay về được chứ?” Vì đã có những vấn đề an toàn xảy ra trước đó, Xuân Miên không thực sự yên tâm, cô căng thẳng, sờ thử lên bề mặt già nua tang thương của cánh cửa nát.
“Đương nhiên! Hay là chúng ta vào xem thử?” Môn Chi Linh giơ tay vỗ lên ván cửa rách nát của mình để đảm bảo, chất lượng của nó tuyệt đối chịu được thử thách, chứ không phải mấy thứ đồ bỏ nghiên cứu thất bại của mấy lão già phiền phức trong thời đại Tinh Tế đâu!
Nó là hồn linh đấy!
“Thôi được.” Xuân Miên không hoàn toàn yên tâm, nhưng cuộc sống cũng chẳng có gì thú vị, thêm chút mạo hiểm cũng không sao.
Nghe Môn Chi Linh giải thích một tràng dài về công năng, sau khi tiêu hóa và hấp thụ thông tin, Xuân Miên làm theo hướng dẫn của nó, đặt tay lên tay nắm cửa loang lổ rỉ sét. Ngay sau đó, trước mắt cô hiện ra một đoạn văn dài:
[Cao An Na là một cô bé may mắn. Dù sinh ra ở một thôn núi nhỏ hẻo lánh của những năm tám mươi, nơi điều kiện kinh tế không mấy khá giả, cha lại sớm qua đời không lâu sau khi cô bé chào đời, nhưng nhờ có mẹ yêu thương, anh trai cưng chiều, cô giống như bảo bối nhỏ được cả nhà yêu quý, lớn lên vô lo vô nghĩ. Sau đó, cô gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình, càng được cưng chiều hết mực.]
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
