0 chữ
Chương 17
Thế giới 1 - Chương 17: Chị dâu trưởng cực phẩm
Tuy ở thời Tinh Tế, rất nhiều công đoạn đã có robot hoặc thiết bị hiện đại thay thế, nhưng vì cần phải phân giải quá trình để thiết lập chương trình cho các thiết bị tương ứng, nên các công thức hóa học và quy trình chế tạo đều phải học. Bây giờ bắt tay vào làm cũng không khó.
Đầu tháng chín, mẻ men của Xuân Miên đã nuôi cấy thành công. Đồng thời, cô bắt đầu dùng cao lương của nhà mình để ủ rượu. Rượu cao lương cần phải trải qua hai lần chưng cất, quá trình này mất khoảng hơn nửa tháng mới có thể hoàn thành.
Ủ rượu cần những chiếc chum lớn có sẵn trong nhà. Một lần cô ủ đến hai chum, vì dùng khá nhiều lương thực nên bà Ngụy xót của đến mức tim đau run rẩy. Nhưng bà có thể nói gì được sao? Không thể! Bà chỉ có thể ôm tim lặng lẽ đau, sau đó vào những đêm khuya tĩnh lặng lại cằn nhằn với ông Ngụy.
Ông Ngụy là người có tay nghề, cách đối nhân xử thế cũng rất thấu đáo. Trong nhà này, tuy bề ngoài có vẻ như bà Ngụy hay la lối om sòm, nhưng người thật sự có thể đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là ông Ngụy. Đối với những việc làm của Xuân Miên, những lúc rảnh rỗi, ông cũng âm thầm quan sát và đánh giá.
"Tôi thấy không giống đâu. Bà không ngửi thấy mùi rượu à?" Bây giờ đã là trung tuần tháng chín, sau lần chưng cất đầu tiên, mùi rượu đã bắt đầu lan tỏa. Chỉ là sau lần chưng cất này, mùi vị của cao lương còn sót lại khá nhiều, trong khi mùi rượu lại hơi nhạt. Hơn nữa, Xuân Miên nói rằng rượu chưa đạt được nồng độ cồn mà cô yêu cầu, vị cũng không ngon nên cần phải chưng cất lần thứ hai.
Đương nhiên, những lời giải thích của Xuân Miên, dù ông Ngụy có nhiều kinh nghiệm sống cũng không thể hiểu hết. Nhưng ông không hiểu, lại sẵn lòng lắng nghe. Có thể ngửi được mùi rượu, ông nghĩ chắc là không có vấn đề gì.
"Ngửi thì có ngửi thấy, nhưng cứ thấy không đáng tin thế nào ấy, ai..." Lòng bà Ngụy sầu não, nghĩ đến số lương thực đã dùng hết, tim lại bắt đầu đau nhói.
Cuộc sống cũng mới khá hơn mấy năm nay, chính sách khoán sản phẩm đến hộ gia đình mới được tiến hành ba năm hơn, trong tay mới có chút lương thực dư, mà cũng không nhiều lắm. Nếu thật sự bị làm hỏng, bà Ngụy cảm thấy mình có thể đau lòng đến mất ngủ. Nhưng bà lại không dám nói, sợ làm tổn thương lòng con gái.
"Cũng tại hồi đó tôi mắt bị mù, không nhìn ra nhà họ Cao không một ai tốt đẹp." Không thể nói con gái mình không tốt, bà Ngụy đành đổ hết tội lỗi lên đầu nhà bà Cao.
Nghe vậy, ông Ngụy thở dài một hơi: "Hồi đó cũng là thấy thằng bé Kiến Dân thật thà, phúc hậu, chúng ta mới đồng ý. Kết quả nó lại quá khờ, hiếu kính mẹ già là không sai, nhưng trong lòng nó cũng phải có một giới hạn chứ, không thể cứ một mực thiên vị một phía. Lâu dần, chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn."
Những người nông dân lớn tuổi khi xem mắt đối tượng cho con cái cũng không câu nệ chuyện ngoại hình hay gia thế. Đời đời bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, còn có gia thế gì mà so với không? Đẹp thì đúng là đẹp mắt, nhưng không mài ra mà ăn được. Vì vậy, mọi người coi trọng nhất vẫn là phẩm hạnh. Kết quả, vợ chồng ông bà Ngụy cũng xem như đã nhìn nhầm người.
"Bà già đó, lần nào mà tôi sang thôn Bắc Cương, nhất định phải đến mắng cho họ một trận mới hả giận, bằng không cái tim tôi nó đau quá." Bà Ngụy hậm hực trở mình, sau đó lại oán hận nói: "Lương thực của tôi, ai..."
Nói đi nói lại, vẫn là xót lương thực.
Ông Ngụy sao lại không hiểu vợ mình chứ? Đáng tiếc bây giờ cũng không thể nói gì, bà ấy chỉ là nói miệng cho đỡ bực, nếu không cho nói, e là bà ấy sẽ bức đến phát điên. Vì vậy, cứ để cho bà ấy nói đi.
---
Sân nhà nông thôn, dù nhà họ Ngụy là nhà gạch xanh lợp ngói, hiệu quả cách âm cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhà có tổng cộng năm gian, gian giữa là nhà chính, hai bên mỗi bên hai gian. Vợ chồng ông bà Ngụy ở gian phía đông, hai cậu con trai nhỏ ở gian trong cùng. Xuân Miên và Ngụy Thục Hương ở gian phía tây, gian thứ hai phía tây được dành cho vợ chồng Ngụy Khải Phong. Nhưng vợ chồng anh cả đã xây xong nhà mới, đầu tháng đã dọn về nhà riêng.
Cách âm không tốt, dù có gian nhà chính ngăn ở giữa, Xuân Miên vẫn nghe được cuộc trò chuyện đêm khuya của ông bà. Đương nhiên, Ngụy Thục Hương nằm bên cạnh thì không nghe được. Dù sao, cô bé cũng chỉ là người thường, không giống như Xuân Miên, thể chất tốt, lại có cả tinh thần lực.
Nhưng nghĩ đến sắc mặt không vui mấy ngày nay của mẹ, Ngụy Thục Hương sợ chị gái bị trách mắng, suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói: "Chị cả, em ủng hộ chị, đừng sợ. Cùng lắm thì chỉ làm hỏng ít lương thực thôi mà, không sao đâu, em sẽ ra đồng làm việc chăm chỉ hơn."
"Tiểu Hương, em có bao giờ nghĩ đến chuyện đi học lại không?" Xuân Miên suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng hỏi.
Ngụy Thục Hương bị hỏi thì sững người. Trong bóng tối, cô bé kéo nhẹ chiếc chăn mỏng của mình, ngẫm nghĩ rồi nói: "Nghĩ thì có ích gì đâu chứ? Ba mẹ đã là tốt lắm rồi, còn cho em học hết cấp hai. Trong thôn mình, đám con gái có mấy ai được có phúc như em."
Câu trả lời lảng tránh, rõ ràng trong lòng vẫn muốn, nhưng lại không muốn nói ra đáp án để cả hai cùng buồn.
"Sau này sẽ tốt hơn thôi." Xuân Miên thật ra cũng không biết an ủi người khác. Trước đây cô toàn đi cà khịa người ta, đương nhiên những lúc đánh người thì nhiều hơn. Ai bảo những kẻ nhà họ Xuân kia vừa hỗn tay vừa hỗn miệng, không đánh chúng, chúng lại tưởng cô bị trục xuất rồi thì dễ bắt nạt.
Giờ đột nhiên phải dỗ người, cô đúng là lính mới tập sự, thật sự không nghĩ ra được từ ngữ nào hay ho, chỉ có thể đưa ra một lời an ủi sáo rỗng.
Đầu tháng chín, mẻ men của Xuân Miên đã nuôi cấy thành công. Đồng thời, cô bắt đầu dùng cao lương của nhà mình để ủ rượu. Rượu cao lương cần phải trải qua hai lần chưng cất, quá trình này mất khoảng hơn nửa tháng mới có thể hoàn thành.
Ủ rượu cần những chiếc chum lớn có sẵn trong nhà. Một lần cô ủ đến hai chum, vì dùng khá nhiều lương thực nên bà Ngụy xót của đến mức tim đau run rẩy. Nhưng bà có thể nói gì được sao? Không thể! Bà chỉ có thể ôm tim lặng lẽ đau, sau đó vào những đêm khuya tĩnh lặng lại cằn nhằn với ông Ngụy.
"Tôi thấy không giống đâu. Bà không ngửi thấy mùi rượu à?" Bây giờ đã là trung tuần tháng chín, sau lần chưng cất đầu tiên, mùi rượu đã bắt đầu lan tỏa. Chỉ là sau lần chưng cất này, mùi vị của cao lương còn sót lại khá nhiều, trong khi mùi rượu lại hơi nhạt. Hơn nữa, Xuân Miên nói rằng rượu chưa đạt được nồng độ cồn mà cô yêu cầu, vị cũng không ngon nên cần phải chưng cất lần thứ hai.
Đương nhiên, những lời giải thích của Xuân Miên, dù ông Ngụy có nhiều kinh nghiệm sống cũng không thể hiểu hết. Nhưng ông không hiểu, lại sẵn lòng lắng nghe. Có thể ngửi được mùi rượu, ông nghĩ chắc là không có vấn đề gì.
Cuộc sống cũng mới khá hơn mấy năm nay, chính sách khoán sản phẩm đến hộ gia đình mới được tiến hành ba năm hơn, trong tay mới có chút lương thực dư, mà cũng không nhiều lắm. Nếu thật sự bị làm hỏng, bà Ngụy cảm thấy mình có thể đau lòng đến mất ngủ. Nhưng bà lại không dám nói, sợ làm tổn thương lòng con gái.
"Cũng tại hồi đó tôi mắt bị mù, không nhìn ra nhà họ Cao không một ai tốt đẹp." Không thể nói con gái mình không tốt, bà Ngụy đành đổ hết tội lỗi lên đầu nhà bà Cao.
Nghe vậy, ông Ngụy thở dài một hơi: "Hồi đó cũng là thấy thằng bé Kiến Dân thật thà, phúc hậu, chúng ta mới đồng ý. Kết quả nó lại quá khờ, hiếu kính mẹ già là không sai, nhưng trong lòng nó cũng phải có một giới hạn chứ, không thể cứ một mực thiên vị một phía. Lâu dần, chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn."
"Bà già đó, lần nào mà tôi sang thôn Bắc Cương, nhất định phải đến mắng cho họ một trận mới hả giận, bằng không cái tim tôi nó đau quá." Bà Ngụy hậm hực trở mình, sau đó lại oán hận nói: "Lương thực của tôi, ai..."
Nói đi nói lại, vẫn là xót lương thực.
Ông Ngụy sao lại không hiểu vợ mình chứ? Đáng tiếc bây giờ cũng không thể nói gì, bà ấy chỉ là nói miệng cho đỡ bực, nếu không cho nói, e là bà ấy sẽ bức đến phát điên. Vì vậy, cứ để cho bà ấy nói đi.
---
Sân nhà nông thôn, dù nhà họ Ngụy là nhà gạch xanh lợp ngói, hiệu quả cách âm cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhà có tổng cộng năm gian, gian giữa là nhà chính, hai bên mỗi bên hai gian. Vợ chồng ông bà Ngụy ở gian phía đông, hai cậu con trai nhỏ ở gian trong cùng. Xuân Miên và Ngụy Thục Hương ở gian phía tây, gian thứ hai phía tây được dành cho vợ chồng Ngụy Khải Phong. Nhưng vợ chồng anh cả đã xây xong nhà mới, đầu tháng đã dọn về nhà riêng.
Cách âm không tốt, dù có gian nhà chính ngăn ở giữa, Xuân Miên vẫn nghe được cuộc trò chuyện đêm khuya của ông bà. Đương nhiên, Ngụy Thục Hương nằm bên cạnh thì không nghe được. Dù sao, cô bé cũng chỉ là người thường, không giống như Xuân Miên, thể chất tốt, lại có cả tinh thần lực.
Nhưng nghĩ đến sắc mặt không vui mấy ngày nay của mẹ, Ngụy Thục Hương sợ chị gái bị trách mắng, suy nghĩ một lúc rồi nhỏ giọng nói: "Chị cả, em ủng hộ chị, đừng sợ. Cùng lắm thì chỉ làm hỏng ít lương thực thôi mà, không sao đâu, em sẽ ra đồng làm việc chăm chỉ hơn."
"Tiểu Hương, em có bao giờ nghĩ đến chuyện đi học lại không?" Xuân Miên suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng hỏi.
Ngụy Thục Hương bị hỏi thì sững người. Trong bóng tối, cô bé kéo nhẹ chiếc chăn mỏng của mình, ngẫm nghĩ rồi nói: "Nghĩ thì có ích gì đâu chứ? Ba mẹ đã là tốt lắm rồi, còn cho em học hết cấp hai. Trong thôn mình, đám con gái có mấy ai được có phúc như em."
Câu trả lời lảng tránh, rõ ràng trong lòng vẫn muốn, nhưng lại không muốn nói ra đáp án để cả hai cùng buồn.
"Sau này sẽ tốt hơn thôi." Xuân Miên thật ra cũng không biết an ủi người khác. Trước đây cô toàn đi cà khịa người ta, đương nhiên những lúc đánh người thì nhiều hơn. Ai bảo những kẻ nhà họ Xuân kia vừa hỗn tay vừa hỗn miệng, không đánh chúng, chúng lại tưởng cô bị trục xuất rồi thì dễ bắt nạt.
Giờ đột nhiên phải dỗ người, cô đúng là lính mới tập sự, thật sự không nghĩ ra được từ ngữ nào hay ho, chỉ có thể đưa ra một lời an ủi sáo rỗng.
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
