0 chữ
Chương 15
Thế giới 1 - Chương 15: Chị dâu trưởng cực phẩm
Điểm này, trong ký ức của Ngụy Thục Mai cũng có. Thím Ngụy không phải người xấu, chỉ là cái tính thẳng ruột ngựa, nghĩ gì nói nấy, chẳng quan tâm có dễ nghe hay không, khiến người khác phải đau đầu.
Lúc này, những người xung quanh mắt sáng lên hóng chuyện, chỉ hận không thể lột trần Xuân Miên ra xem bên trong có tin gì giật gân không. Kết quả, không cần họ phải hỏi han, thím Ngụy đã tự mình "bổ dưa" mời họ, còn đưa sẵn cả thìa. Đối với chuyện này, Xuân Miên thật sự không biết nói gì. Người ta thật tâm quan tâm mình, cô không thể thẳng tay ném người ta ra khỏi thôn được.
Nhưng khổ nỗi, Xuân Miên thật sự không phải người tốt tính. Lúc này, cô cố nén đến mức gân xanh trên mu bàn tay sắp nổi cả lên.
"Con khỏe rồi thím ạ, không cần lo lắng đâu." Xuân Miên nghiến răng, nhẹ giọng nói một câu.
Thím Ngụy vẫn còn ở đó lải nhải không ngớt...
Xuân Miên: "..."
Bàn tay ngứa ngáy muốn động thủ!
Cuối cùng, cô cũng nhịn được cho đến khi về đến nhà. Nhà của Ngụy Thục Mai nằm cạnh nhà bác cả, còn nhà thím Ngụy ở xa hơn một chút, phải đi thêm một đoạn nữa. Vì vậy, đến trước cửa nhà Xuân Miên, hai người cuối cùng cũng tách ra.
Bà Ngụy đã từ ngoài đồng về nấu cơm. Thấy Xuân Miên đã về, bà vội vàng ra đón, tiện tay đỡ lấy chiếc gùi trên lưng cô.
"Mẹ, con muốn dọn dẹp một khoảnh ở sân sau để trồng một ít dược liệu. Cứ lên núi hái mãi cũng mệt." Dược liệu trên núi có quá nhiều yếu tố không chắc chắn và ngẫu nhiên, trong khi Xuân Miên lại cần một số lượng lớn. Chỉ dựa vào việc đi hái trên núi e là không đủ, vẫn phải tự mình trồng.
Người khác có lẽ khó mà trồng thành được một ruộng thuốc, nhưng với dị năng hệ Mộc phiên bản nâng cấp, Xuân Miên lại có thể làm được. Hệ Mộc, tức là sự sinh trưởng của vạn vật. Mà dị năng phiên bản nâng cấp của cô, ngoài việc có thể thúc đẩy vạn vật sinh trưởng, còn có thể chữa bệnh cứu người. Mẹ của cô chỉ sở hữu phiên bản sơ khai, một dị năng hệ Mộc chỉ có khả năng thúc đẩy sinh trưởng đơn thuần. Nhưng dù chỉ có dị năng đơn giản đó, bà vẫn có thể từ thân phận một thường dân mà gả vào nhà quyền quý.
Ở thời đại Tinh Tế, người có dị năng cực kỳ hiếm hoi, những dị năng liên quan đến sự sinh trưởng lại càng hiếm hơn. Vì vậy, mẹ của Xuân Miên mới có thể "vượt vũ môn", trở thành một quý bà. Người có dị năng tuy lợi hại nhưng lại có một nhược điểm chí mạng: việc sinh con đẻ cái vô cùng khó khăn. Ông trời vẫn luôn công bằng, không thể nào đã mở cho bạn một cái cửa sổ rồi lại còn mở thêm cả cánh cửa chính.
Mẹ của Xuân Miên gả vào nhà họ Xuân nhiều năm cũng chỉ sinh được một mình cô. Đáng tiếc, có lẽ do tư chất của người cha quá tầm thường nên Xuân Miên không hề kế thừa dị năng của mẹ, đương nhiên đó là theo cách nhìn của nhà họ Xuân.
Xuân Miên sớm đã nhìn thấu sự ích kỷ bên trong gia tộc họ Xuân nên đã sớm có tính toán cho riêng mình. Sau đó, cô trở thành con cờ bị bỏ đi của gia tộc, bị đày đến hành tinh 79, sống một cuộc sống bữa đói bữa no. Nhưng Xuân Miên không hề hối hận về lựa chọn của mình. So với việc không có tự do, bị coi như một cỗ máy kiếm tiền và danh vọng, cô thà ở hành tinh 79 sống cuộc sống nhỏ bé của riêng mình. Ít nhất, ở đó cô được tự do và có phẩm giá.
Nghe Xuân Miên nói vậy, bà Ngụy không hề suy nghĩ mà đồng ý ngay: "Con cứ làm đi. Nhưng giờ ngoài vườn còn ít rau, để lát nữa mẹ ra nhổ đi, có vài loại vẫn ăn được. Con cứ từ từ làm. Dược liệu có nhiều không? Nếu không đủ chỗ thì bảo ba con dành ra một khoảnh đất cho."
Bà Ngụy vừa nói vừa nhìn vào chiếc gùi thảo dược. Xuân Miên đã hái được hơn nửa gùi, nhưng chiếc gùi này không lớn lắm. Bà Ngụy xem xong, trong lòng cũng áng chừng được. Chỉ là bà không rành về dược liệu, không biết chúng cần bao nhiêu đất nên đành nhìn sang Xuân Miên.
"Không cần lớn lắm đâu mẹ, cứ từ từ là được. Con cảm ơn mẹ." Xuân Miên cảm thấy, người nhà của Ngụy Thục Mai thật sự rất tốt. Đáng tiếc, tính cách cô ấy lại quá quật cường, mọi cay đắng đều nuốt vào trong bụng, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, không rõ là đáng thương hay đáng buồn.
"Con bé này, người một nhà còn nói cảm ơn với không cảm ơn cái gì." Bà Ngụy vỗ nhẹ lên người Xuân Miên, miệng thì nói lời trách móc nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập vẻ vui mừng, hãnh diện.
Xuân Miên mím môi, xách chiếc gùi đi ra sân sau.
"Chị, chị làm gì thế? Để đấy em làm cho, em làm cho!" Ngụy Thục Hương xuất hiện ngay khi Xuân Miên vừa đến cửa sân sau. Thấy chị mình còn cầm cả cuốc, cô bé liền xông tới, giật lấy cái cuốc về tay mình.
Bà Ngụy còn phải nấu cơm, tạm thời không để ý đến hai chị em. Ngụy Thục Hương hăng hái nhận việc, chẳng mấy chốc đã dọn sạch một khoảnh đất trồng lạc. Xuân Miên cẩn thận lấy từng cây thảo dược trong gùi ra, phân loại rồi ngay hàng thẳng lối trồng xuống mảnh đất vừa được dọn sạch.
Ngụy Thục Hương bên kia đã xách một thùng nước lại. Nghe theo lời chị, cô bé nhẹ nhàng tưới nước cho những cây thuốc vừa trồng. Hai chị em phối hợp rất ăn ý, chưa đầy nửa giờ sau đã trồng xong toàn bộ.
Hai chị em làm xong việc cũng là lúc bà Ngụy chuẩn bị xong bữa trưa. Những người khác trong nhà họ Ngụy cũng lần lượt trở về. Trừ Ngụy Khải Minh còn đang đi học trên huyện, mọi người đều đã có mặt đông đủ.
"Nào, nào, của Thục Mai đây." Bà Ngụy vừa bưng thức ăn lên vừa cố ý đặt phần của Xuân Miên ngay cạnh chỗ cô.
Vì chuyện sảy thai trước đó, bà Ngụy sợ con gái không được chăm sóc tốt sẽ để lại di chứng, nên từ lúc Xuân Miên trở về, ngoài những món ăn bình thường, cô luôn được ăn thêm món. Sáng thì cháo kê, trưa thì trứng gà đường đỏ.
Lúc này, những người xung quanh mắt sáng lên hóng chuyện, chỉ hận không thể lột trần Xuân Miên ra xem bên trong có tin gì giật gân không. Kết quả, không cần họ phải hỏi han, thím Ngụy đã tự mình "bổ dưa" mời họ, còn đưa sẵn cả thìa. Đối với chuyện này, Xuân Miên thật sự không biết nói gì. Người ta thật tâm quan tâm mình, cô không thể thẳng tay ném người ta ra khỏi thôn được.
Nhưng khổ nỗi, Xuân Miên thật sự không phải người tốt tính. Lúc này, cô cố nén đến mức gân xanh trên mu bàn tay sắp nổi cả lên.
"Con khỏe rồi thím ạ, không cần lo lắng đâu." Xuân Miên nghiến răng, nhẹ giọng nói một câu.
Xuân Miên: "..."
Bàn tay ngứa ngáy muốn động thủ!
Cuối cùng, cô cũng nhịn được cho đến khi về đến nhà. Nhà của Ngụy Thục Mai nằm cạnh nhà bác cả, còn nhà thím Ngụy ở xa hơn một chút, phải đi thêm một đoạn nữa. Vì vậy, đến trước cửa nhà Xuân Miên, hai người cuối cùng cũng tách ra.
Bà Ngụy đã từ ngoài đồng về nấu cơm. Thấy Xuân Miên đã về, bà vội vàng ra đón, tiện tay đỡ lấy chiếc gùi trên lưng cô.
"Mẹ, con muốn dọn dẹp một khoảnh ở sân sau để trồng một ít dược liệu. Cứ lên núi hái mãi cũng mệt." Dược liệu trên núi có quá nhiều yếu tố không chắc chắn và ngẫu nhiên, trong khi Xuân Miên lại cần một số lượng lớn. Chỉ dựa vào việc đi hái trên núi e là không đủ, vẫn phải tự mình trồng.
Người khác có lẽ khó mà trồng thành được một ruộng thuốc, nhưng với dị năng hệ Mộc phiên bản nâng cấp, Xuân Miên lại có thể làm được. Hệ Mộc, tức là sự sinh trưởng của vạn vật. Mà dị năng phiên bản nâng cấp của cô, ngoài việc có thể thúc đẩy vạn vật sinh trưởng, còn có thể chữa bệnh cứu người. Mẹ của cô chỉ sở hữu phiên bản sơ khai, một dị năng hệ Mộc chỉ có khả năng thúc đẩy sinh trưởng đơn thuần. Nhưng dù chỉ có dị năng đơn giản đó, bà vẫn có thể từ thân phận một thường dân mà gả vào nhà quyền quý.
Mẹ của Xuân Miên gả vào nhà họ Xuân nhiều năm cũng chỉ sinh được một mình cô. Đáng tiếc, có lẽ do tư chất của người cha quá tầm thường nên Xuân Miên không hề kế thừa dị năng của mẹ, đương nhiên đó là theo cách nhìn của nhà họ Xuân.
Xuân Miên sớm đã nhìn thấu sự ích kỷ bên trong gia tộc họ Xuân nên đã sớm có tính toán cho riêng mình. Sau đó, cô trở thành con cờ bị bỏ đi của gia tộc, bị đày đến hành tinh 79, sống một cuộc sống bữa đói bữa no. Nhưng Xuân Miên không hề hối hận về lựa chọn của mình. So với việc không có tự do, bị coi như một cỗ máy kiếm tiền và danh vọng, cô thà ở hành tinh 79 sống cuộc sống nhỏ bé của riêng mình. Ít nhất, ở đó cô được tự do và có phẩm giá.
Bà Ngụy vừa nói vừa nhìn vào chiếc gùi thảo dược. Xuân Miên đã hái được hơn nửa gùi, nhưng chiếc gùi này không lớn lắm. Bà Ngụy xem xong, trong lòng cũng áng chừng được. Chỉ là bà không rành về dược liệu, không biết chúng cần bao nhiêu đất nên đành nhìn sang Xuân Miên.
"Không cần lớn lắm đâu mẹ, cứ từ từ là được. Con cảm ơn mẹ." Xuân Miên cảm thấy, người nhà của Ngụy Thục Mai thật sự rất tốt. Đáng tiếc, tính cách cô ấy lại quá quật cường, mọi cay đắng đều nuốt vào trong bụng, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, không rõ là đáng thương hay đáng buồn.
"Con bé này, người một nhà còn nói cảm ơn với không cảm ơn cái gì." Bà Ngụy vỗ nhẹ lên người Xuân Miên, miệng thì nói lời trách móc nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập vẻ vui mừng, hãnh diện.
Xuân Miên mím môi, xách chiếc gùi đi ra sân sau.
"Chị, chị làm gì thế? Để đấy em làm cho, em làm cho!" Ngụy Thục Hương xuất hiện ngay khi Xuân Miên vừa đến cửa sân sau. Thấy chị mình còn cầm cả cuốc, cô bé liền xông tới, giật lấy cái cuốc về tay mình.
Bà Ngụy còn phải nấu cơm, tạm thời không để ý đến hai chị em. Ngụy Thục Hương hăng hái nhận việc, chẳng mấy chốc đã dọn sạch một khoảnh đất trồng lạc. Xuân Miên cẩn thận lấy từng cây thảo dược trong gùi ra, phân loại rồi ngay hàng thẳng lối trồng xuống mảnh đất vừa được dọn sạch.
Ngụy Thục Hương bên kia đã xách một thùng nước lại. Nghe theo lời chị, cô bé nhẹ nhàng tưới nước cho những cây thuốc vừa trồng. Hai chị em phối hợp rất ăn ý, chưa đầy nửa giờ sau đã trồng xong toàn bộ.
Hai chị em làm xong việc cũng là lúc bà Ngụy chuẩn bị xong bữa trưa. Những người khác trong nhà họ Ngụy cũng lần lượt trở về. Trừ Ngụy Khải Minh còn đang đi học trên huyện, mọi người đều đã có mặt đông đủ.
"Nào, nào, của Thục Mai đây." Bà Ngụy vừa bưng thức ăn lên vừa cố ý đặt phần của Xuân Miên ngay cạnh chỗ cô.
Vì chuyện sảy thai trước đó, bà Ngụy sợ con gái không được chăm sóc tốt sẽ để lại di chứng, nên từ lúc Xuân Miên trở về, ngoài những món ăn bình thường, cô luôn được ăn thêm món. Sáng thì cháo kê, trưa thì trứng gà đường đỏ.
6
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
