TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Thế giới 1 - Chương 14: Chị dâu trưởng cực phẩm

Đáng tiếc, cái nghề gia truyền này, mấy người con trai không một ai học được. Không chỉ vậy, đến đời cháu cũng không có ai có thiên phú. Vì lẽ đó mà lúc ông cụ qua đời cũng không được nhắm mắt. Bây giờ nghe Xuân Miên có hứng thú, bà nội Ngụy còn cố ý từ nhà bác cả sang, tặng cho Xuân Miên không ít sách vở cũ của ông.

Tháng tám là thời điểm nóng nhất trong năm. Dù Xuân Miên không sợ nóng, bà Ngụy cũng không đời nào đồng ý cho cô lên núi vào giữa trưa nắng. Vì vậy, Xuân Miên chỉ có thể tranh thủ sáng sớm và chiều muộn để lên núi xem xét.

Mấy ngọn núi gần thôn Tiểu Oa không quá cao, nhưng phạm vi hoạt động của mọi người đều chỉ ở dưới chân núi, lưng chừng núi cũng hiếm người đi tới. Nghe nói trên núi có thú dữ nên mọi người không dám đi lên. Xuân Miên thì chẳng sợ điều đó, cô đội một chiếc nón lá cũ kỹ rồi cứ thế lên đường. Trên lưng cô là một chiếc gùi tre do chính tay ông Ngụy đan, miệng gùi được buộc chặt, đồ vật bỏ vào sẽ không dễ dàng rơi ra.

Xuân Miên vừa đi vừa quan sát. Loại thảo dược thường thấy như kim ngân hoa có rất nhiều trên núi. Một số người trong thôn còn thích hái về phơi khô pha nước uống, vì vùng thôn Tiểu Oa thiếu thốn trà nên họ dùng kim ngân hoa để thay thế. Còn có một số loại thảo dược thông thường khác, rất nhiều trong số chúng chưa bị hái đi. Càng lên cao, dấu vết bị hái lại càng ít, thậm chí dấu chân người đi cũng không còn nhiều.

Ngoài những loại thường thấy, Xuân Miên còn tìm được ngọc trúc và mao đông thanh mà mình cần. Hai loại này có thể dùng để ngâm rượu trị thương, và chúng cũng chính là thành phần chủ yếu của thuốc trị thương thời Tinh Tế.

Vì từng nghiên cứu về dung dịch dinh dưỡng và thuốc trị thương, Xuân Miên đặc biệt quen thuộc với thảo dược, cho dù là những loại ít được chú ý, cô đều nhận ra. Cô vừa đi vừa hái. Mùa hè nhiệt độ trong rừng khá cao, một số cây thuốc đã bị phơi nắng đến hơi héo úa. Mỗi khi gặp những cây như vậy, Xuân Miên sẽ nhẹ nhàng đặt tay lên, từ lòng bàn tay cô dường như có một luồng sáng nhỏ từ từ chảy vào thân cây. Ngay lập tức, những cây thảo dược héo úa đó nhanh chóng phục hồi sinh khí, trở nên xanh tươi mơn mởn.

"Môn Chi Linh cũng coi như tử tế." Thấy năng lực này của mình vẫn còn, Xuân Miên khẽ lẩm bẩm, rồi nụ cười nhạt nhanh chóng biến thành một cái cười lạnh.

Nếu để đám lão già chỉ biết đến lợi ích của nhà họ Xuân biết cô có dị năng, e là họ đã cung phụng cô lên tận trời, chứ đâu nỡ vứt cô ở hành tinh 79 mặc kệ sống chết. Đáng tiếc, tính toán của những kẻ đó đã sai lầm. Cuộc kiểm tra năm mười tuổi cho thấy Xuân Miên chỉ là một phế vật có thể chất hạng A nhưng tinh thần lực hạng E, không có dị năng đặc biệt. Sau đó, họ liền ném cô đến một hành tinh lạc hậu, không thèm ngó ngàng tới nữa.

Xuân Miên đã giở trò trong bài kiểm tra dị năng của mình, đơn giản vì cô không muốn trở thành con trâu bán mạng cho nhà họ Xuân. Mẹ cô là một người lụy tình, có thể vì tình yêu mà trở thành công cụ kiếm tiền cho gia tộc, nhưng cô thì không thể. Tính khí nóng nảy của cô không chịu nổi sự ấm ức đó, vì vậy cô đã giở trò, tự đày ải mình.

Sở dĩ cô muốn đổi một thân phận khác không phải vì cô chán ghét bản thân, mà chỉ vì cô đã chịu đựng quá đủ những kẻ có chung ràng buộc huyết thống với mình mà thôi.

"Ngày tháng tốt đẹp thế này, nghĩ đến bọn họ làm gì chứ?" Hoàn hồn trở lại, Xuân Miên cười lạnh một tiếng, rồi tiếp tục tiến về phía trước hái thuốc.

Xuân Miên hái thảo dược cả buổi, đến khi mặt trời lên cao, cô liền quay người đi xuống núi. Thảo dược trên núi ở thôn Tiểu Oa không ít, tuy những loại trân quý tạm thời chưa thấy nhưng các loại thường dùng và những thứ Xuân Miên cần đều có cả.

Lúc Xuân Miên trở về, rất nhiều dân làng đang từ ngoài đồng đi về nhà. Nhìn thấy cô, ánh mắt của cánh đàn ông cũng không có gì đặc biệt, nhưng ánh mắt của những người phụ nữ thì phức tạp hơn nhiều.

"Thục Mai, sao con lại lên núi thế? Sao không ở nhà nghỉ ngơi đi?" Xuân Miên không để tâm đến những ánh mắt đó, nhưng vừa đi được hai bước đã bị một người từ phía sau giữ chặt lấy cánh tay.

Nếu không phải vì không cảm nhận được nguy hiểm, ngay khoảnh khắc bàn tay đó chạm vào, người này đã bị Xuân Miên ném bay đi rồi. Còn văng ra xa bao nhiêu mét thì cô cũng không biết.

"Thím ạ." Thấy rõ người vừa đến, Xuân Miên mím môi cười, định rút tay về. Kết quả là thím Ngụy trông gầy gò nhưng sức tay lại không hề nhỏ, bà kéo chặt lấy tay Xuân Miên. Cô không dám dùng sức giằng ra nên đành chịu thua.

"Con bé này, sao không ở nhà mà dưỡng cho khỏe. Cơ thể đâu phải thứ để đùa giỡn! Cũng tại cái lũ chó má nhà họ Cao vô lương tâm, đánh chúng như vậy là còn nhẹ."

"Trong người còn khó chịu không? Nhà thím còn ít đường đỏ, lát nữa thím mang qua cho mẹ con. Con cứ pha mà uống nhé, đường đỏ là thứ tốt đấy."

"À phải rồi, con đã ly hôn về nhà rồi, có tính toán gì chưa? Thím cũng có quen biết vài người. Thím thấy thầy giáo của thằng Giang nhà thím cũng không tệ lắm, vợ mất rồi, còn có một đứa con gái, sau này cho chút tiền là gả đi được, không ảnh hưởng đến cuộc sống đâu."

...

Lải nhải, lải nhải, lải nhải...

Xuân Miên chỉ cảm thấy như có vài con robot hỏng hóc thế hệ thứ ba đang kêu kít kít ong ong không ngừng bên tai, khiến đầu óc cô đau như búa bổ. Vấn đề là, thím Ngụy cũng thật lòng quan tâm đến cô. Tuy bây giờ điều kiện sống của mỗi nhà đã tốt hơn xưa rất nhiều, nhưng có những thứ đối với dân làng vẫn là hàng xa xỉ, ví dụ như đường. Mấy năm nay giá đường sắp đuổi kịp giá thịt heo, vậy mà thím Ngụy sẵn lòng mang đường đỏ cho nhà cô, đủ thấy lòng dạ bà tốt, chỉ có điều... cái miệng quá lắm lời.

6

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.