0 chữ
Chương 9
Chương 9
Nhưng, coi như có thế thì cũng không sao, bởi vì điều này đại biểu cho việc đối phương đã cố gắng lấy lòng anh. Được lấy lòng đúng là chuyện khiến người ta vui sướиɠ.
Có lẽ anh nên hào phóng với Thẩm Tĩnh hơn một chút. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, dễ hợp dễ tan thì mọi chuyện đều dễ nói.
Đúng lúc này, Tô Lạc mặc tạp dề bưng tô canh bước từ trong bếp ra, cười nói với Trần Lăng Phong: “Mau đi rửa tay đi anh, chuẩn bị ăn cơm.”
“... Ừm.” Trần Lăng Phong gật đầu.
Trước khi Trần Lăng Phong rời đi, Tô Lạc đặt tô canh xuống bàn rồi ngẩng đầu nhìn lướt qua con số trên đầu anh ta. Tốt lắm, 35 điểm.
Rõ ràng đã tiếp xúc thân mật với nhau không biết bao nhiêu lần, đắp cùng một cái chăn không biết bao nhiêu đêm, vậy mà chỉ như bèo nước gặp nhau. Điểm hảo cảm chỉ cao hơn 5 điểm so với cậu bé được cô giúp giữ cửa thang máy, thật đúng là buồn cười.
Nhưng không sao, tuy trong game cô không thích tuyến nhân vật của kiểu người này, nhưng hiện thực lại cảm thấy liếʍ người này sẽ càng không bị áp lực về tâm lý.
Sau khi ăn một miếng, Trần Lăng Phong liền biết được đây là đồ do Thẩm Tĩnh tự nấu.
Bởi vì anh là người thường xuyên ăn đồ bên ngoài, cho nên vẫn có sức phán đoán trên phương diện này.
Bữa ăn gia đình, tất nhiên là anh cũng có. Nhưng khi nghĩ tới người ba vẫn luôn trách mình không biết cố gắng, người mẹ kế nhìn thì hiền lành nhưng sau lưng là quỷ kế đa đoan, cùng với em trai cùng cha khác mẹ vẫn luôn lén lút ngáng chân mình, anh liền không còn hứng thú trở về nhà.
Không đúng, từ lúc ông già kia đón người mới vào cửa khi thây cốt mẹ anh còn chưa lạnh hắn, nơi đó đã không còn là nhà.
Đương nhiên là anh cũng có nhà riêng, thậm chí còn có rất nhiều. Cũng không phải là anh không thuê nổi người nấu cơm cho mình, chỉ là... Anh rất ít khi trở về nhà riêng của mình.
Ban ngày phải tới công ty, phải làm việc, phải xã giao. Ban đêm đi hẹn hò với mỹ nhân, chơi bời với đám bạn bè ăn chơi. Tối muộn hoặc là ở khách sạn, hoặc là ở trong nhà của tình nhân nào đó.
Anh không “ăn ngoài”, tại vì ngại bẩn, càng thích xây dựng mối quan hệ thân thể khỏe mạnh hơn, nên đã tìm tình nhân. Trước mắt bao gồm cả Thẩm Tĩnh, anh có tổng cộng ba tình nhân. Trước giờ anh vẫn luôn duy trì số lượng này, chia tay một người rồi lại tìm người mới, hoặc tìm được người mới thì chia tay một người.
Trần Lăng Phong biết mình là kẻ cặn bã trong chuyện tình cảm, nhưng ít ra anh là cặn bã một cách rõ ràng, không hề giấu giếm. Bởi vì anh chưa lập gia đình, không đính hôn cũng không có bạn gái chính thức. Dưới tình huống cô tình tôi nguyện thì tìm mấy tình nhân cũng không là vấn đề gì.
Anh chỉ có ba yêu cầu với tình nhân của mình: xinh đẹp, hiểu chuyện và “trong lúc hợp tác” sẽ không đội nón xanh cho anh. Trước nay Trần Lăng Phong rất hào phóng với tình nhân của mình. Mặc kệ là bên nào nói chia tay trước, anh đều sẽ cho phí chia tay. Dù sao cũng đã từng ngủ chung một giường, nên dễ hợp dễ tan là được.
Nhưng anh không hề ngờ rằng, Thẩm Tĩnh trông có vẻ như rất trầm mê hưởng thụ vật chất, lại không hề ý thức được mình đang bị bao nuôi mà thật lòng yêu anh. Thẩm Tĩnh thật sự đã mất, nên có lẽ vĩnh viễn anh cũng không biết được điều này.
Đương nhiên, coi như biết được, ước chừng Trần Lăng Phong cũng sẽ không để ý. Ai mà lại trân trọng “món hàng” chỉ cần trả tiền là có được chứ?
Có lẽ anh nên hào phóng với Thẩm Tĩnh hơn một chút. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, dễ hợp dễ tan thì mọi chuyện đều dễ nói.
Đúng lúc này, Tô Lạc mặc tạp dề bưng tô canh bước từ trong bếp ra, cười nói với Trần Lăng Phong: “Mau đi rửa tay đi anh, chuẩn bị ăn cơm.”
“... Ừm.” Trần Lăng Phong gật đầu.
Trước khi Trần Lăng Phong rời đi, Tô Lạc đặt tô canh xuống bàn rồi ngẩng đầu nhìn lướt qua con số trên đầu anh ta. Tốt lắm, 35 điểm.
Rõ ràng đã tiếp xúc thân mật với nhau không biết bao nhiêu lần, đắp cùng một cái chăn không biết bao nhiêu đêm, vậy mà chỉ như bèo nước gặp nhau. Điểm hảo cảm chỉ cao hơn 5 điểm so với cậu bé được cô giúp giữ cửa thang máy, thật đúng là buồn cười.
Sau khi ăn một miếng, Trần Lăng Phong liền biết được đây là đồ do Thẩm Tĩnh tự nấu.
Bởi vì anh là người thường xuyên ăn đồ bên ngoài, cho nên vẫn có sức phán đoán trên phương diện này.
Bữa ăn gia đình, tất nhiên là anh cũng có. Nhưng khi nghĩ tới người ba vẫn luôn trách mình không biết cố gắng, người mẹ kế nhìn thì hiền lành nhưng sau lưng là quỷ kế đa đoan, cùng với em trai cùng cha khác mẹ vẫn luôn lén lút ngáng chân mình, anh liền không còn hứng thú trở về nhà.
Không đúng, từ lúc ông già kia đón người mới vào cửa khi thây cốt mẹ anh còn chưa lạnh hắn, nơi đó đã không còn là nhà.
Đương nhiên là anh cũng có nhà riêng, thậm chí còn có rất nhiều. Cũng không phải là anh không thuê nổi người nấu cơm cho mình, chỉ là... Anh rất ít khi trở về nhà riêng của mình.
Anh không “ăn ngoài”, tại vì ngại bẩn, càng thích xây dựng mối quan hệ thân thể khỏe mạnh hơn, nên đã tìm tình nhân. Trước mắt bao gồm cả Thẩm Tĩnh, anh có tổng cộng ba tình nhân. Trước giờ anh vẫn luôn duy trì số lượng này, chia tay một người rồi lại tìm người mới, hoặc tìm được người mới thì chia tay một người.
Trần Lăng Phong biết mình là kẻ cặn bã trong chuyện tình cảm, nhưng ít ra anh là cặn bã một cách rõ ràng, không hề giấu giếm. Bởi vì anh chưa lập gia đình, không đính hôn cũng không có bạn gái chính thức. Dưới tình huống cô tình tôi nguyện thì tìm mấy tình nhân cũng không là vấn đề gì.
Nhưng anh không hề ngờ rằng, Thẩm Tĩnh trông có vẻ như rất trầm mê hưởng thụ vật chất, lại không hề ý thức được mình đang bị bao nuôi mà thật lòng yêu anh. Thẩm Tĩnh thật sự đã mất, nên có lẽ vĩnh viễn anh cũng không biết được điều này.
Đương nhiên, coi như biết được, ước chừng Trần Lăng Phong cũng sẽ không để ý. Ai mà lại trân trọng “món hàng” chỉ cần trả tiền là có được chứ?
6
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
