0 chữ
Chương 16
Chương 16
Có lẽ phần lớn người ở trong các khu chung cư quanh đây đều là người vừa có tiền, vừa có thời gian. Lại thêm hiệu sách này đã có lịch sử lâu năm, cách trang trí bên trong đậm nét hoài cổ, nên rất hợp để chụp ảnh sống ảo.
Nói tới cũng khéo, trước mấy hôm cô tìm việc, nhân viên trong cửa hàng có việc phải về quê nên đã xin nghỉ. Ông chủ đăng thông báo tuyển người, yêu cầu không cao, chỉ cần vẻ ngoài đoan chính, tay chân nhanh nhẹn là được.
Nguyên chủ vốn sở hữu diện mạo xuất chúng, mà bản thân Tô Lạc lại toát lên khí chất lanh lợi, linh hoạt. Vì vậy, khi thấy cô đến phỏng vấn, ông chủ chỉ trò chuyện đôi câu đã lập tức gật đầu đồng ý.
“Chính là cô!”
Đương nhiên là vẫn có thời gian thử việc.
Suy cho cùng, tìm việc chính là đôi bên chọn lựa lẫn nhau. Có thời gian để tìm hiểu nhau như vậy cũng là chuyện tốt.
Vào đêm tìm được công việc, Tô Lạc liền nói lại với Trần Lăng Phong.
Anh không có ý kiến nào cả, thứ nhất, anh chỉ cảm thấy cô tìm việc làm là để gϊếŧ thời gian. Thứ hai, có lẽ cô làm không tới bao lâu là sẽ thấy mệt mà xin nghỉ. Cuối cùng, chỉ cần không làm ảnh hưởng tới “chất lượng phục vụ” của cô dành cho anh, thì mọi chuyện đều không có vấn đề gì cả.
Vì thế ngày kế, Tô Lạc liền “đi nhậm chức”.
Thôi được rồi, cô phải thừa nhận, lý do khiến cô chọn công việc này, bởi vì còn có một nguyên nhân quan trọng khác, chính là...
Anh chàng làm việc trong tiệm cà phê này rất điển trai, khí chất cũng không tệ. Lại thêm trong lúc phỏng vấn ông chủ đã vô tình tiết lộ, dường như bằng cấp của anh ấy cũng khá tốt.
Cô muốn thử kéo hảo cảm của đối phương trong lúc làm việc. Đương nhiên, chỉ muốn kéo tới khoảng trên dưới 80 điểm là được, làm bạn tốt với nhau mà thôi, chứ không muốn đánh ra kết cục yêu đương, lừa gạt tình cảm của người ta.
Nói thẳng ra thì cô không muốn “kéo hảo cảm” quá mức trong thế giới này. Bởi vì Tô Lạc muốn nhìn thử xem, trong lúc kéo Trần Lăng Phong là chính, lại thuận tiện kéo thêm vài người khác thì cuối cùng sẽ được đến đánh giá thế nào.
Nếu những đánh giá và phần thưởng này đủ làm cho em trai sống tốt, cô sẽ tiếp tục duy trì thái độ này. Dù sao, cho dù có bất đắc dĩ tới mấy, thì việc lợi dụng tình cảm của người khác cũng không phải là chuyện đúng đắn. Nếu như có thể lựa chọn, cô thật sự không muốn làm quá đáng.
Tuy ông chủ đã cao tuổi, nhưng lại là người rất có gu. Tiệm cà phê này còn có cả đồng phục! Khi Tô Lạc nhận việc, ông ấy yêu cầu cô phải mặc váy đen dài vừa chạm gối, không được quá ngắn cũng không được quá dài. Sau đó còn đưa cho cô một chiếc tạp dề trắng kiểu hầu gái.
Tô Lạc không hề có ý kiến gì với chuyện này. Nhận tiền của người thì làm việc cho người. Hơn nữa không chỉ mỗi mình cô, mà người pha chế trong tiệm cũng phải mặc sơ mi trắng phối với nơ đen, quần tây, đeo một cái tạp dề màu xám. Suy cho cùng, hoàn toàn đều dựa theo sở thích cá nhân của ông chủ.
Nhưng nhóm khách hàng cũng rất thích kiểu này. Dù sao phục vụ cũng là người thường xuyên đi tới đi lui trong tiệm, nói trắng ra là không khác một chậu hoa biết di chuyển là bao. Dĩ nhiên là càng đẹp mắt thì càng tốt, ai mà lại không thích ngắm cái đẹp chứ?
Ngày đầu tiên đi làm, ông chủ đã kéo người pha chế ra giới thiệu với Tô Lạc.
“Tiểu Thẩm, đây là Tạ Du, cô cứ gọi cậu ấy là “Tiểu Tạ” hoặc “Tiểu Du” là được.”
“Tiểu Tạ, đây là Thẩm Tĩnh, cậu cứ gọi cô ấy là “Tiểu Thẩm” hoặc “Tiểu Tĩnh” là được.”
Bởi vậy có thể thấy rõ, cả hai trong mắt ông ấy đều “tiểu” (là trẻ nhỏ).
Nói tới cũng khéo, trước mấy hôm cô tìm việc, nhân viên trong cửa hàng có việc phải về quê nên đã xin nghỉ. Ông chủ đăng thông báo tuyển người, yêu cầu không cao, chỉ cần vẻ ngoài đoan chính, tay chân nhanh nhẹn là được.
Nguyên chủ vốn sở hữu diện mạo xuất chúng, mà bản thân Tô Lạc lại toát lên khí chất lanh lợi, linh hoạt. Vì vậy, khi thấy cô đến phỏng vấn, ông chủ chỉ trò chuyện đôi câu đã lập tức gật đầu đồng ý.
“Chính là cô!”
Đương nhiên là vẫn có thời gian thử việc.
Suy cho cùng, tìm việc chính là đôi bên chọn lựa lẫn nhau. Có thời gian để tìm hiểu nhau như vậy cũng là chuyện tốt.
Anh không có ý kiến nào cả, thứ nhất, anh chỉ cảm thấy cô tìm việc làm là để gϊếŧ thời gian. Thứ hai, có lẽ cô làm không tới bao lâu là sẽ thấy mệt mà xin nghỉ. Cuối cùng, chỉ cần không làm ảnh hưởng tới “chất lượng phục vụ” của cô dành cho anh, thì mọi chuyện đều không có vấn đề gì cả.
Vì thế ngày kế, Tô Lạc liền “đi nhậm chức”.
Thôi được rồi, cô phải thừa nhận, lý do khiến cô chọn công việc này, bởi vì còn có một nguyên nhân quan trọng khác, chính là...
Anh chàng làm việc trong tiệm cà phê này rất điển trai, khí chất cũng không tệ. Lại thêm trong lúc phỏng vấn ông chủ đã vô tình tiết lộ, dường như bằng cấp của anh ấy cũng khá tốt.
Cô muốn thử kéo hảo cảm của đối phương trong lúc làm việc. Đương nhiên, chỉ muốn kéo tới khoảng trên dưới 80 điểm là được, làm bạn tốt với nhau mà thôi, chứ không muốn đánh ra kết cục yêu đương, lừa gạt tình cảm của người ta.
Nếu những đánh giá và phần thưởng này đủ làm cho em trai sống tốt, cô sẽ tiếp tục duy trì thái độ này. Dù sao, cho dù có bất đắc dĩ tới mấy, thì việc lợi dụng tình cảm của người khác cũng không phải là chuyện đúng đắn. Nếu như có thể lựa chọn, cô thật sự không muốn làm quá đáng.
Tuy ông chủ đã cao tuổi, nhưng lại là người rất có gu. Tiệm cà phê này còn có cả đồng phục! Khi Tô Lạc nhận việc, ông ấy yêu cầu cô phải mặc váy đen dài vừa chạm gối, không được quá ngắn cũng không được quá dài. Sau đó còn đưa cho cô một chiếc tạp dề trắng kiểu hầu gái.
Nhưng nhóm khách hàng cũng rất thích kiểu này. Dù sao phục vụ cũng là người thường xuyên đi tới đi lui trong tiệm, nói trắng ra là không khác một chậu hoa biết di chuyển là bao. Dĩ nhiên là càng đẹp mắt thì càng tốt, ai mà lại không thích ngắm cái đẹp chứ?
Ngày đầu tiên đi làm, ông chủ đã kéo người pha chế ra giới thiệu với Tô Lạc.
“Tiểu Thẩm, đây là Tạ Du, cô cứ gọi cậu ấy là “Tiểu Tạ” hoặc “Tiểu Du” là được.”
“Tiểu Tạ, đây là Thẩm Tĩnh, cậu cứ gọi cô ấy là “Tiểu Thẩm” hoặc “Tiểu Tĩnh” là được.”
Bởi vậy có thể thấy rõ, cả hai trong mắt ông ấy đều “tiểu” (là trẻ nhỏ).
5
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
