0 chữ
Chương 7
Thế giới 1 - Chương 7: Beta giả vạn người ghét
Cậu vừa đi, trong lớp lập tức nổ tung.
“Đ, đậu má, kia, kia là ai?!”
“Từ Tịnh Thành hóa ra trông như vậy sao? Không phải nói cậu ta xấu xí lắm sao?”
“Ôi trời ơi, vén tóc lên tôi giật mình luôn, cũng khá đẹp trai đấy chứ.”
“Bình thường nhìn tóc cậu ta dài như ma như quỷ, tưởng chắc xấu không dám gặp người, ai mà ngờ có ngày lại lật kèo.”
“Không được! Tôi phải đăng bài lên diễn đàn! Quá sốc rồi!”
Trong cuộc thảo luận sôi nổi, một nam sinh đập bàn đứng dậy, vẻ mặt phẫn nộ nói: “Mấy người có bị bệnh không! Cái tên xấu xí chết tiệt kia đẹp chỗ nào! Chẳng lẽ mấy người quên những gì cậu ta đã làm với Dư Hành rồi sao!”
Ánh mắt đổ dồn về phía bạn cùng bàn của cậu ta, đó là một nam sinh tóc bạc, sở hữu một gương mặt rất ưu tú.
Dư Hành dường như không quan tâm đến những gì đang xảy ra, đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy, cậu ta cau mày quay đầu đi, vẻ mặt không vui.
Cuộc thảo luận vẫn tiếp tục.
“À đúng rồi, Dư Hành đã bị quấy rối nhiều lần như vậy mà.”
“Nghe nói Từ Tịnh Thành từng theo dõi Dư Hành, đúng là một tên biếи ŧɦái rình mò, tôi thấy Dư Hành vẫn còn quá tốt bụng, nếu là tôi chắc chắn tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Xấu chết đi được, đẹp chỗ nào chứ.”
“Đồng ý, chỉ có thể nói là không xấu, so với Dư Hành thì vẫn bình thường đến mức không thể nhìn được.”
“Thật sự không đẹp sao? Nói thật là khá đẹp mà.”
“Dám bênh vực Từ Tịnh Thành, không lẽ nhìn cậu ta trông được được nên thích rồi sao?”
“Cậu, cậu nói năng linh tinh! Ngậm máu phun người!”
“Gấp gáp làm gì, tôi thấy cậu chột dạ, có tin tôi sẽ đăng bài ngay bây tức, nói rằng lớp chúng ta có người thích beta Từ Tĩnh Thành à?”
“Cậu dám! Tôi sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm rằng cậu tung tin đồn nhảm trên mạng!”
“Ồn ào chết đi được.” Giọng Dư Hành rất lạnh.
Những lời cãi vã im bặt, ai mà không biết trước giờ Dư Hành vẫn luôn ghét Từ Tịnh Thành, nạn nhân kiêm chính chủ đã lên tiếng, tất nhiên không ai dám bàn tán nữa.
Lúc này, trong diễn đàn trường học, một bài đăng đang tăng nhiệt một cách nhanh chóng.
Vì học sinh cần học môn điền kinh và bơi lội, nên trường học có trang bị tủ khóa và không gian thay đồ.
Trong tủ khóa có ghi tên có sẵn một bộ quần áo, Từ Tịnh Thành kiểm tra, là áo phông trắng và quần dài đen, có thể mặc được, không phải kiểu dáng kỳ lạ.
Điều may mắn duy nhất lúc này, là pháo hôi có gu ăn mặc bình thường.
Một chậu nước từ đầu đổ xuống, Từ Tịnh Thành ướt sũng từ trong ra ngoài, nói không khó chịu là giả.
Lúc này, trong lòng cậu nổi lên một chút tức giận với những học sinh chơi khăm đó.
“Phẩm chất và kỷ luật thật sự cần phải được nâng cao.”
“Chẳng lẽ chọc ghẹo người khác lại vui lắm sao?”
“Pháo hôi thường xuyên bắt nạt người khác sao? Hay từng đắc tội với nhiều người?” Từ Tịnh Thành hỏi hệ thống.
Cảm thấy không giống, không phải nói tính cách hướng nội sao?
Hệ thống quả nhiên trả lời: [Không có.]
Nếu đã vậy, nghĩa là cậu không hề có xích mích với người nào ngoài alpha đó, cũng không hề đắc tội với những người bắt nạt cậu.
Xem ra, đây có lẽ là hành động hùa theo phong trào. Mọi nguồn gốc của sự thù địch có lẽ là từ alpha kia, người có thể bị pháo hôi theo đuổi một cách cuồng nhiệt chắc chắn rất được yêu thích.
“Vậy thì tốt rồi.”
“Chỉ cần không trêu chọc cậu ta nữa, hoặc tránh xa cậu ta ra, sẽ bớt đi rất nhiều rắc rối nhỉ?”
Từ Tịnh Thành vừa tính toán xem nên làm thế nào, vừa cởi cúc áo khoác đồng phục, tóc rũ xuống cọ qua cọ lại, ướt sũng làm rát mắt.
Tóc dài quá vướng víu, không quen chút nào.
“Hệ thống, tại sao pháo hôi lại để kiểu tóc này?” Từ Tịnh Thành vừa hỏi, ngón tay gầy gò, trắng bệch luồn vào mái tóc đen, vuốt ngược phần tóc mái ra sau, để lộ vầng trán và một chút vết nước trên da.
Hệ thống: [Không rõ.]
Từ Tịnh Thành đoán là do mặc cảm, chỉ có những người không tự tin mới che giấu và khép kín bản thân.
Nghĩ vậy, cậu lại thấy hơi đáng thương. Một đứa trẻ mồ côi nhút nhát, hướng nội, ngày nào cũng sống trong đủ thứ lời chế nhạo và sỉ nhục, chắc sẽ đau khổ hơn người bình thường rất nhiều nhỉ?
“À đúng rồi, hôm nay là thứ mấy?”
Hệ thống: [Thứ sáu.]
“Tan học là ngày nghỉ chứ?” Từ Tịnh Thành trầm tư, đôi mắt đen láy khẽ động đậy.
Hệ thống: [Đúng vậy, cuối tuần không cần đến lớp.]
“Vừa hay, có thể nhân lúc này đi cắt tóc.”
Từ Tịnh Thành cởϊ áσ khoác, áo sơ mi khá rộng, không cần cởi cúc, có thể trực tiếp vén qua đầu mà cởi ra.
Vừa cởi được một nửa, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Theo động tác giơ tay lên cởϊ áσ, vòng eo của Từ Tịnh Thành ưỡn về phía trước, tạo thành một đường cong nhẹ, rất trắng trẻo và đẹp mắt.
Cậu dừng lại một chút, nhìn về phía người đang đứng ở cửa.
“Đ, đậu má, kia, kia là ai?!”
“Từ Tịnh Thành hóa ra trông như vậy sao? Không phải nói cậu ta xấu xí lắm sao?”
“Ôi trời ơi, vén tóc lên tôi giật mình luôn, cũng khá đẹp trai đấy chứ.”
“Bình thường nhìn tóc cậu ta dài như ma như quỷ, tưởng chắc xấu không dám gặp người, ai mà ngờ có ngày lại lật kèo.”
“Không được! Tôi phải đăng bài lên diễn đàn! Quá sốc rồi!”
Trong cuộc thảo luận sôi nổi, một nam sinh đập bàn đứng dậy, vẻ mặt phẫn nộ nói: “Mấy người có bị bệnh không! Cái tên xấu xí chết tiệt kia đẹp chỗ nào! Chẳng lẽ mấy người quên những gì cậu ta đã làm với Dư Hành rồi sao!”
Ánh mắt đổ dồn về phía bạn cùng bàn của cậu ta, đó là một nam sinh tóc bạc, sở hữu một gương mặt rất ưu tú.
Dư Hành dường như không quan tâm đến những gì đang xảy ra, đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy, cậu ta cau mày quay đầu đi, vẻ mặt không vui.
“À đúng rồi, Dư Hành đã bị quấy rối nhiều lần như vậy mà.”
“Nghe nói Từ Tịnh Thành từng theo dõi Dư Hành, đúng là một tên biếи ŧɦái rình mò, tôi thấy Dư Hành vẫn còn quá tốt bụng, nếu là tôi chắc chắn tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Xấu chết đi được, đẹp chỗ nào chứ.”
“Đồng ý, chỉ có thể nói là không xấu, so với Dư Hành thì vẫn bình thường đến mức không thể nhìn được.”
“Thật sự không đẹp sao? Nói thật là khá đẹp mà.”
“Dám bênh vực Từ Tịnh Thành, không lẽ nhìn cậu ta trông được được nên thích rồi sao?”
“Cậu, cậu nói năng linh tinh! Ngậm máu phun người!”
“Gấp gáp làm gì, tôi thấy cậu chột dạ, có tin tôi sẽ đăng bài ngay bây tức, nói rằng lớp chúng ta có người thích beta Từ Tĩnh Thành à?”
“Cậu dám! Tôi sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm rằng cậu tung tin đồn nhảm trên mạng!”
Những lời cãi vã im bặt, ai mà không biết trước giờ Dư Hành vẫn luôn ghét Từ Tịnh Thành, nạn nhân kiêm chính chủ đã lên tiếng, tất nhiên không ai dám bàn tán nữa.
Lúc này, trong diễn đàn trường học, một bài đăng đang tăng nhiệt một cách nhanh chóng.
Vì học sinh cần học môn điền kinh và bơi lội, nên trường học có trang bị tủ khóa và không gian thay đồ.
Trong tủ khóa có ghi tên có sẵn một bộ quần áo, Từ Tịnh Thành kiểm tra, là áo phông trắng và quần dài đen, có thể mặc được, không phải kiểu dáng kỳ lạ.
Điều may mắn duy nhất lúc này, là pháo hôi có gu ăn mặc bình thường.
Một chậu nước từ đầu đổ xuống, Từ Tịnh Thành ướt sũng từ trong ra ngoài, nói không khó chịu là giả.
Lúc này, trong lòng cậu nổi lên một chút tức giận với những học sinh chơi khăm đó.
“Chẳng lẽ chọc ghẹo người khác lại vui lắm sao?”
“Pháo hôi thường xuyên bắt nạt người khác sao? Hay từng đắc tội với nhiều người?” Từ Tịnh Thành hỏi hệ thống.
Cảm thấy không giống, không phải nói tính cách hướng nội sao?
Hệ thống quả nhiên trả lời: [Không có.]
Nếu đã vậy, nghĩa là cậu không hề có xích mích với người nào ngoài alpha đó, cũng không hề đắc tội với những người bắt nạt cậu.
Xem ra, đây có lẽ là hành động hùa theo phong trào. Mọi nguồn gốc của sự thù địch có lẽ là từ alpha kia, người có thể bị pháo hôi theo đuổi một cách cuồng nhiệt chắc chắn rất được yêu thích.
“Vậy thì tốt rồi.”
“Chỉ cần không trêu chọc cậu ta nữa, hoặc tránh xa cậu ta ra, sẽ bớt đi rất nhiều rắc rối nhỉ?”
Từ Tịnh Thành vừa tính toán xem nên làm thế nào, vừa cởi cúc áo khoác đồng phục, tóc rũ xuống cọ qua cọ lại, ướt sũng làm rát mắt.
Tóc dài quá vướng víu, không quen chút nào.
“Hệ thống, tại sao pháo hôi lại để kiểu tóc này?” Từ Tịnh Thành vừa hỏi, ngón tay gầy gò, trắng bệch luồn vào mái tóc đen, vuốt ngược phần tóc mái ra sau, để lộ vầng trán và một chút vết nước trên da.
Hệ thống: [Không rõ.]
Từ Tịnh Thành đoán là do mặc cảm, chỉ có những người không tự tin mới che giấu và khép kín bản thân.
Nghĩ vậy, cậu lại thấy hơi đáng thương. Một đứa trẻ mồ côi nhút nhát, hướng nội, ngày nào cũng sống trong đủ thứ lời chế nhạo và sỉ nhục, chắc sẽ đau khổ hơn người bình thường rất nhiều nhỉ?
“À đúng rồi, hôm nay là thứ mấy?”
Hệ thống: [Thứ sáu.]
“Tan học là ngày nghỉ chứ?” Từ Tịnh Thành trầm tư, đôi mắt đen láy khẽ động đậy.
Hệ thống: [Đúng vậy, cuối tuần không cần đến lớp.]
“Vừa hay, có thể nhân lúc này đi cắt tóc.”
Từ Tịnh Thành cởϊ áσ khoác, áo sơ mi khá rộng, không cần cởi cúc, có thể trực tiếp vén qua đầu mà cởi ra.
Vừa cởi được một nửa, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Theo động tác giơ tay lên cởϊ áσ, vòng eo của Từ Tịnh Thành ưỡn về phía trước, tạo thành một đường cong nhẹ, rất trắng trẻo và đẹp mắt.
Cậu dừng lại một chút, nhìn về phía người đang đứng ở cửa.
7
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
