TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Thế giới 1 - Chương 6: Beta giả vạn người ghét

“Này, cậu biết không, cậu ta chính là khách quen của mấy bài tố cáo trên diễn đàn đấy.”

“Tất nhiên là biết rồi, có mấy chục bài bóc phốt cậu ta lận, lần nào mở ra cũng thấy.”

“Hơn nữa, cái kiểu tóc đó cả trường chỉ có cậu ta thôi, muốn không nhận ra cũng khó.”

“Là beta thì nên ngoan ngoãn an phận một chút chứ, vậy mà cái tên không có pheromone kia ngày nào cũng mơ tưởng được lên giường với Alpha, đúng là nực cười.”

“Nói nhỏ thôi, cậu ta nhìn sang rồi đấy, đi nhanh đi nhanh.”

Từ Tịnh Thành đã nghe thấy những lời này. Khi ở quán cà phê, cậu nghĩ beta là một giới tính tốt, giờ mới nhận ra hình như không phải vậy.

Thật là phức tạp.

Tạm thời không nghĩ nữa, Từ Tịnh Thành đi theo bản đồ tìm đến tòa nhà dạy học. Cậu dừng lại bên ngoài một lớp học trên tầng 4, xác nhận biển lớp là lớp 17/12.

Hệ thống: [Theo thiết lập, thành tích học tập của pháo hôi luôn đứng cuối bảng, lớp học hiện tại là lớp dành cho học sinh kém, lớp 17 là nơi tập trung những học sinh đội sổ của cả khối.]

Từ Tịnh Thành nghĩ thầm, quả nhiên là vạn người ghét tiêu chuẩn, chẳng có lấy chỗ nào ra hồn cả.

Đứng ở bên ngoài một lúc, tiếng cười nói trong lớp ồn ào, vọng ra cả ngoài cửa.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một dòng nước mát lạnh đổ xuống người cậu, sau đó có một vật gì đó úp xuống. Từ Tịnh Thành cứng đờ vài giây, nhấc chậu nước đặt xuống đất, tay còn lại vẫn nắm lấy tay nắm cửa.

Cả người cậu ướt sũng, trông rất thảm hại.

Trong lớp, tiếng cười càng lớn hơn, có vài nam sinh hò reo.

“Ha ha ha! Tao nói không sai mà, cậu ta chắc chắn sẽ trúng kế!”

“Này, Từ Tịnh Thành, tắm nước lạnh có thoải mái không?”

“Tao nói, nếu mày không muốn bị nhắm đến thì cứ ngoan ngoãn nghỉ học hoặc cút khỏi lớp chúng tao đi.”

“Thành chuột lột rồi kìa, mau đi tìm giáo viên chủ nhiệm mách lẻo đi, khóc lóc nói mình lại bị bắt nạt đi.”

“Quá đáng thật, nói thế cậu ta thật sự sẽ khóc đấy haha…”

Đối mặt với tình tiết bắt nạt thường thấy trong tiểu thuyết học đường, trong lòng Từ Tịnh Thành không hề lay động chút nào. Tuổi tâm lý của cậu đã ngoài hai mươi, không có thời gian rảnh để chấp vặt với lũ học sinh cấp ba, hơn nữa theo thiết lập của pháo hôi thì cũng không thể tức giận được.

“Hệ thống, tôi có thể tức giận không?” Cậu hỏi.

Hệ thống: [Cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn, số 1417 không có quyền hạn can thiệp.]

Từ Tịnh Thành cảm thấy không tức giận lắm, dù sao cũng chỉ là nước, chứ không phải dao đâm vào người.

Tóc rũ xuống trước mắt, dính vào trán và sống mũi, nước chảy xuống, thấm vào khóe mắt, hơi rát.

Vuốt một lọn tóc, nước lạnh trượt theo lòng bàn tay chảy vào ống tay áo. Từ Tịnh Thành liếc nhìn mấy người đang đứng hò reo, mặt không biểu cảm, cậu không nói gì, đi đến một chỗ ngồi ở hàng sau.

Có lẽ là do cố ý cô lập cậu, chỗ ngồi này cũng giống như ở quán cà phê, bị đẩy vào góc tường, ngay cả bạn cùng bàn cũng không có.

Từ Tịnh Thành đợi rất lâu, muốn xem những học sinh đó sẽ nói gì và làm gì với cậu, nhưng đợi mãi mà không thấy, vừa ngẩng đầu lên thì thấy khá nhiều người đang nhìn mình chằm chằm.

Nhìn cậu làm gì? Chẳng lẽ lại muốn làm chuyện gì khác?

Cả phòng học im phăng phắc. Lúc này, giáo viên bộ môn bước vào, thấy lớp học im ắng như vậy thì giật mình, cố ý đi ra ngoài xem có phải vào nhầm lớp không.

“Hôm nay, lớp 17 các em thay tính đổi nết à, kỷ luật tốt thế.” Giáo viên cười hiền nói, cười xong thì thấy một vũng nước và chậu nước trên sàn.

Rõ ràng là bằng chứng sau khi bị chơi khăm.

Giáo viên thở dài, chỉ vào bằng chứng nói: “Được rồi, tôi biết ngay mà, quả nhiên là làm chuyện sai trái. Mọi người đều là bạn học, sao có thể làm khó người khác như vậy chứ?”

Về điều này, giáo viên đã phát biểu một bài diễn văn với mong muốn học sinh nên đoàn kết, yêu thương nhau, nhưng đáng tiếc là hoàn toàn không có ai nghe, bên dưới không ngừng có người thì thầm, không khác lũ chuột họp hội là bao.

Vị giáo viên này rất tốt bụng, Từ Tịnh Thành âm thầm nhận xét. Vì không có việc gì làm, cậu dùng bút máy vẽ linh tinh trên giấy để gϊếŧ thời gian.

“Học sinh Từ Tịnh Thành.” Giáo viên gọi tên.

Cây bút máy trong tay Từ Tịnh Thành dừng lại, ngòi bút chọc một chấm đen sâu hoắm trên giấy.

“Mau đi xử lý đi, cẩn thận bị bệnh, nghỉ học lỡ bài không tốt đâu.”

Từ Tịnh Thành thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải tìm cậu gây rắc rối. Có vẻ như việc cậu bị bắt nạt thường xuyên đến mức ngay cả giáo viên cũng biết chắc chắn là cậu.

Từ Tịnh Thành cúi đầu, ra khỏi phòng học từ cửa sau. Mái tóc che mặt khiến người khác không nhìn rõ, chỉ lộ ra một đoạn gáy và bàn tay buông thõng bên hông, toát lên vẻ trắng bệch ẩm ướt, không khỏe mạnh.

8

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.