0 chữ
Chương 29
Thế giới 1 - Chương 29: Beta giả vạn người ghét
Dự cảm xấu quả nhiên đã thành sự thật.
Ngay từ lúc ra khỏi nhà cậu đã cảm thấy sẽ có chuyện, trước là đang đi giữa đường thì trời đổ mưa, giờ thì lại đυ.ng ngay cảnh người ta tỏ tình với Dư Hành.
Thật sự xấu hổ chết đi được.
Trong lớp đông người, Từ Tịnh Thành không muốn nhào vô gây chướng mắt, lại lo lát nữa bọn Dư Hành sẽ ra ngoài, nên cậu quyết định tạm thời không quay về lớp.
Cậu đến vừa đúng lúc nghỉ trưa, còn tận hai tiếng rưỡi nữa mới tới giờ học.
“Hệ thống, có chỗ nào yên tĩnh để tôi nghỉ không?” Từ Tịnh Thành hỏi.
Trên người cậu còn rất nhiều vết thương đau nhức, cộng thêm đang lên sốt vì thời kỳ mẫn cảm, mãi gần sáng mới ngủ được, bất đắc dĩ phải xin nghỉ nửa buổi.
Hệ thống: [Đề xuất tới thư viện.]
Trường học rất rộng, Từ Tịnh Thành vừa xem bản đồ điện tử vừa chậm rãi đi dạo, lề mề gần mười phút mới tới tòa thư viện.
Mưa đã tạnh, cảnh vật ướŧ áŧ mờ ảo. Một người đàn ông mặc đồ chỉnh tề ngồi trên ghế dài, nhìn quanh bồn chồn, rồi lại cúi đầu, thất vọng vò cái mũ đen trên đầu.
Cho đến lúc anh ta ngẩng lên, vừa hay thấy một nam sinh đang đi tới. Nam sinh ấy rất cao, áo khoác cởi ra khoác hờ nơi khuỷu tay, mặc đồ đơn giản đến mức bình thường, thế mà lại trông sáng sủa khiến người ta thấy chói mắt.
Người đàn ông lập tức trợn tròn mắt, mấy bước lao ra chặn ngay trước mặt cậu.
Từ Tịnh Thành buộc phải dừng lại, cau mày hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”
Giọng cậu rất lạnh, dù sao mỗi lần bị chặn đường đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Người đàn ông rất lịch sự, đưa ra một tấm danh thϊếp: “Chào em, anh là Tổng biên tập chính của một tạp chí. Anh thấy ngoại hình của em rất phù hợp, không biết em có muốn thử làm người mẫu ảnh không?”
“Anh nói tôi á? Làm người mẫu?” Trên đầu Từ Tịnh Thành hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
Người đàn ông quả quyết: “Đúng vậy.”
Từ Tịnh Thành im lặng mấy giây, nghĩ đến chuyện mình chưa từng có kinh nghiệm mảng này, hơi lắc đầu: “Tôi không phù hợp đâu. Anh có thể qua khu dạy học ở tòa nhà số 2 tìm, bên đó nhiều sinh viên nghệ thuật lắm.”
Người đàn ông nghe xong vội vàng xua tay: “Không không không, tỉ lệ cơ thể của em hoàn hảo lắm, thật sự rất phù hợp.”
Thấy Từ Tịnh Thành im lặng, anh ta bắt đầu giở chiêu đáng thương: “Em ơi, bọn anh chỉ là một tạp chí nhỏ, người mẫu phù hợp thì đột ngột bận, còn thiết bị với quần áo thuê thì không thể dời lịch lâu được…”
“Em giúp bọn anh nhé? Về thù lao, bọn anh có thể trả em khoản này.” Vừa nói, anh ta vừa giơ điện thoại ra cho cậu xem một con số.
Sau đó chăm chú quan sát biểu cảm của Từ Tịnh Thành, hỏi: “Em thấy sao? Thật sự nhờ em đấy.”
Trên màn hình sáng lên mấy con số có tận mấy số 0.
Khoảnh khắc đó, cuối cùng Từ Tịnh Thành cũng hiểu vì sao có người không cưỡng lại được sức cám dỗ của đồng tiền. Ngay cả cậu bây giờ cũng không cưỡng nổi.
“Khoảng bao lâu thì xong?” Từ Tịnh Thành hỏi.
Người đàn ông thấy cậu có vẻ lung lay, lập tức nói: “Chụp một bộ thì khoảng ba tiếng, nếu phát sinh thêm giờ thì bọn anh sẽ trả thêm phí cho em.”
Chỉ ba tiếng mà kiếm được từng đó tiền?
“Được.” Từ Tịnh Thành đồng ý.
Nếu thật sự có số tiền đó, vấn đề lớn nhất của cậu coi như được giải quyết, những thứ như thuốc ức chế cũng không phải lo nữa.
Người đàn ông mừng rỡ: “Cuối tuần này em có thể đi chụp không?”
“Cuối tuần tôi còn phải làm thêm.” Ý là không đi được.
Cậu vốn chỉ vì thiếu tiền mới muốn thử, nếu hợp thì tốt, mà không hợp thì cậu vẫn quay về quán cà phê làm, đảm bảo mình luôn có thu nhập.
“Chiều thứ sáu thì được.” Từ Tịnh Thành nói.
Đó là khoảng thời gian duy nhất cậu còn trống.
Mặt người đàn ông vừa sụp xuống, nghe vậy lập tức tươi tỉnh trở lại: “À, à, chiều thứ sáu được! Tuyệt quá!”
Anh ta vội vã mở danh bạ điện thoại: “Mình kết bạn liên lạc nhé, tới lúc đó anh gọi em.”
Bước vào trong thư viện, Từ Tịnh Thành tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống, xung quanh chẳng có một bóng người.
Cậu trải áo khoác ra bàn, rồi nằm gục lên, híp mắt nhớ lại chuyện vừa nãy, trong đầu hỏi: “Hệ thống, người kia có phải lừa đảo không?”
Hệ thống: [Không phát hiện giá trị ác ý.]
Thế thì là thật rồi, Từ Tịnh Thành yên tâm hẳn.
Ngay từ lúc ra khỏi nhà cậu đã cảm thấy sẽ có chuyện, trước là đang đi giữa đường thì trời đổ mưa, giờ thì lại đυ.ng ngay cảnh người ta tỏ tình với Dư Hành.
Thật sự xấu hổ chết đi được.
Trong lớp đông người, Từ Tịnh Thành không muốn nhào vô gây chướng mắt, lại lo lát nữa bọn Dư Hành sẽ ra ngoài, nên cậu quyết định tạm thời không quay về lớp.
Cậu đến vừa đúng lúc nghỉ trưa, còn tận hai tiếng rưỡi nữa mới tới giờ học.
“Hệ thống, có chỗ nào yên tĩnh để tôi nghỉ không?” Từ Tịnh Thành hỏi.
Trên người cậu còn rất nhiều vết thương đau nhức, cộng thêm đang lên sốt vì thời kỳ mẫn cảm, mãi gần sáng mới ngủ được, bất đắc dĩ phải xin nghỉ nửa buổi.
Hệ thống: [Đề xuất tới thư viện.]
Trường học rất rộng, Từ Tịnh Thành vừa xem bản đồ điện tử vừa chậm rãi đi dạo, lề mề gần mười phút mới tới tòa thư viện.
Cho đến lúc anh ta ngẩng lên, vừa hay thấy một nam sinh đang đi tới. Nam sinh ấy rất cao, áo khoác cởi ra khoác hờ nơi khuỷu tay, mặc đồ đơn giản đến mức bình thường, thế mà lại trông sáng sủa khiến người ta thấy chói mắt.
Người đàn ông lập tức trợn tròn mắt, mấy bước lao ra chặn ngay trước mặt cậu.
Từ Tịnh Thành buộc phải dừng lại, cau mày hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”
Giọng cậu rất lạnh, dù sao mỗi lần bị chặn đường đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Người đàn ông rất lịch sự, đưa ra một tấm danh thϊếp: “Chào em, anh là Tổng biên tập chính của một tạp chí. Anh thấy ngoại hình của em rất phù hợp, không biết em có muốn thử làm người mẫu ảnh không?”
Người đàn ông quả quyết: “Đúng vậy.”
Từ Tịnh Thành im lặng mấy giây, nghĩ đến chuyện mình chưa từng có kinh nghiệm mảng này, hơi lắc đầu: “Tôi không phù hợp đâu. Anh có thể qua khu dạy học ở tòa nhà số 2 tìm, bên đó nhiều sinh viên nghệ thuật lắm.”
Người đàn ông nghe xong vội vàng xua tay: “Không không không, tỉ lệ cơ thể của em hoàn hảo lắm, thật sự rất phù hợp.”
Thấy Từ Tịnh Thành im lặng, anh ta bắt đầu giở chiêu đáng thương: “Em ơi, bọn anh chỉ là một tạp chí nhỏ, người mẫu phù hợp thì đột ngột bận, còn thiết bị với quần áo thuê thì không thể dời lịch lâu được…”
“Em giúp bọn anh nhé? Về thù lao, bọn anh có thể trả em khoản này.” Vừa nói, anh ta vừa giơ điện thoại ra cho cậu xem một con số.
Trên màn hình sáng lên mấy con số có tận mấy số 0.
Khoảnh khắc đó, cuối cùng Từ Tịnh Thành cũng hiểu vì sao có người không cưỡng lại được sức cám dỗ của đồng tiền. Ngay cả cậu bây giờ cũng không cưỡng nổi.
“Khoảng bao lâu thì xong?” Từ Tịnh Thành hỏi.
Người đàn ông thấy cậu có vẻ lung lay, lập tức nói: “Chụp một bộ thì khoảng ba tiếng, nếu phát sinh thêm giờ thì bọn anh sẽ trả thêm phí cho em.”
Chỉ ba tiếng mà kiếm được từng đó tiền?
“Được.” Từ Tịnh Thành đồng ý.
Nếu thật sự có số tiền đó, vấn đề lớn nhất của cậu coi như được giải quyết, những thứ như thuốc ức chế cũng không phải lo nữa.
Người đàn ông mừng rỡ: “Cuối tuần này em có thể đi chụp không?”
“Cuối tuần tôi còn phải làm thêm.” Ý là không đi được.
Cậu vốn chỉ vì thiếu tiền mới muốn thử, nếu hợp thì tốt, mà không hợp thì cậu vẫn quay về quán cà phê làm, đảm bảo mình luôn có thu nhập.
“Chiều thứ sáu thì được.” Từ Tịnh Thành nói.
Đó là khoảng thời gian duy nhất cậu còn trống.
Mặt người đàn ông vừa sụp xuống, nghe vậy lập tức tươi tỉnh trở lại: “À, à, chiều thứ sáu được! Tuyệt quá!”
Anh ta vội vã mở danh bạ điện thoại: “Mình kết bạn liên lạc nhé, tới lúc đó anh gọi em.”
Bước vào trong thư viện, Từ Tịnh Thành tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống, xung quanh chẳng có một bóng người.
Cậu trải áo khoác ra bàn, rồi nằm gục lên, híp mắt nhớ lại chuyện vừa nãy, trong đầu hỏi: “Hệ thống, người kia có phải lừa đảo không?”
Hệ thống: [Không phát hiện giá trị ác ý.]
Thế thì là thật rồi, Từ Tịnh Thành yên tâm hẳn.
4
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
