0 chữ
Chương 30
Thế giới 1 - Chương 30: Beta giả vạn người ghét
Những ngày kế tiếp, trưa nào Từ Tịnh Thành cũng mò lên thư viện. Cậu nhớ thầy cô từng nói sắp tới có kỳ thi thử nên muốn tranh thủ luyện đề cho quen tay.
Còn về chuyện tỏ tình, ngày thường cậu cũng không trò chuyện gì với người trong lớp nên chẳng mấy đã quên béng.
Từ khu giảng dạy đi ra, Từ Tịnh Thành lấy tay che nắng, khẽ nói: “A… nóng quá.”
Cậu ngẩng nhìn mặt trời, mà bị chói đến không mở nổi mắt, con ngươi nóng rát, đành cúi đầu lấy tay che trán.
Nghĩ tới chuyện canteen với khu ăn vặt đông nghịt người, Từ Tịnh Thành chẳng còn tí khẩu vị nào.
Cậu bật điện thoại xem giờ: “Thôi mua đại gì ăn rồi lên thư viện vậy. Chiều còn hai tiết tự học không có giáo viên, chắc trốn cũng chẳng sao…”
Như vậy là có tận bốn tiếng tự do. Cậu đã nắm rõ nhịp sống của cái lớp toàn học sinh cá biệt, nói chung khá thoải mái.
Trên tầng, Lý Tây Kiều đi theo sau Dư Hành, nghe thấy tiếng ai đó nói khẽ, tầm mắt liền dời xuống, từ hành lang nhìn xuống dưới thì thấy ngay cảnh này.
Từ Tịnh Thành đứng dưới ánh nắng, mặc chiếc sơ mi trắng, dùng tay che ánh mặt trời, nhưng nắng vẫn len qua kẽ ngón tay chiếu lên khuôn mặt cậu.
Cậu đứng đó một lúc, như đang suy nghĩ, rồi rất nhanh rời đi, chỉ để lại một bóng dáng trắng trẻo, cao gầy.
Nguyên cả đám đều nhìn thấy, nhưng vì Dư Hành cũng có mặt, chẳng ai dám hé miệng, sợ chọc vào vận xui.
Lý Tây Kiều nhìn theo hướng Từ Tịnh Thành rời đi, cắn răng nói: “Tụi mày đi ăn đi, tao có chút việc.”
“Ê! Ăn xong rồi hãy đi mà, bọn tao định ăn bít-tết đó!”
Buổi sáng chưa ăn gì, thật ra Lý Tây Kiều giờ cũng đang đói lắm, cậu ta gượng cười nói: “Chúng mày cứ đi đi, tao không đói.”
“Này, trả mày cái này.” Lý Tây Kiều quăng hộp thuốc ức chế lên bàn.
Cậu ta chạy tới đây, mồ hôi đầm đìa, cởi phăng áo khoác đồng phục, ngồi phịch xuống đối diện.
Từ Tịnh Thành đang làm bài mà buồn ngủ đến díp mắt, bị tiếng động làm giật mình, ngẩng lên nhìn, lại là cậu ta.
Tuy rất quen mặt, nhưng Từ Tịnh Thành chẳng biết gì về người này, chỉ biết là đàn em đi theo Dư Hành.
Nên cậu hỏi thẳng: “Cậu tên gì?”
Lý Tây Kiều tưởng mình nghe lầm: “Hả? Anh trai à, mày đùa tao đấy hả? Hồi cấp 1 tụi mình còn học cùng lớp mà, giờ lên lớp 12 rồi…”
Từ Tịnh Thành đặt bút xuống, chẳng muốn nghe cậu ta lải nhải: “Hệ thống, người này tên gì?”
Hệ thống: [Nhân vật cốt truyện: Lý Tây Kiều.]
Từ Tịnh Thành nhìn lại phía đối diện, trên đầu cậu ta hiện lên ba chữ to.
Lý, Tây, Kiều.
“… Nhớ ra rồi.” Từ Tịnh Thành nói.
Lý Tây Kiều vừa định mở miệng thì bụng réo lên một tiếng.
Cả hai im bặt.
Thấy Lý Tây Kiều lúng túng, Từ Tịnh Thành đoán chắc cậu ta cố ý đến trả thuốc ức chế nên chưa đi ăn trưa.
Cậu lấy trong cặp ra cái sandwich, đẩy tới: “Ăn đi.”
Lý Tây Kiều nghiêng đầu tránh: “Cho tao làm gì, mày mua thì mày tự ăn đi.”
“Tôi phải làm bài.”
“Bộ mày dùng miệng viết à?”
“Ăn.” Từ Tịnh Thành chỉ nói một chữ.
Lý Tây Kiều nuốt nước bọt, hết dám từ chối, cầm sandwich xé ra ăn.
Từ Tịnh Thành vuốt phẳng tờ giấy nháp, ngón tay dính chút mực, nhưng không để ý, tiếp tục giải đề toán: “Hôm nay cậu lại không đi cùng Dư Hành à?”
Lý Tây Kiều ậm ừ một tiếng.
Từ Tịnh Thành vốn không cố ý quan sát thói quen người khác, chỉ là Dư Hành mỗi ngày đi đâu cũng kéo theo đám người, khó mà không chú ý.
“Dư Hành đối xử với các cậu tốt lắm à?” Nếu không thì sao cứ bám theo như vậy.
Lý Tây Kiều vừa nhai sandwich vừa líu ríu đáp: “Tốt mà, hay đãi tụi này ăn. Có điều cậu ấy ít nói kinh khủng, toàn không thèm đáp lại.”
Nói tới đây, Lý Tây Kiều bỗng thấy mũi cay cay, cậu ta cố nén xuống, giả vờ không có chuyện gì: “Người ta là thiếu gia nhà giàu mà, hơi lập dị cũng thường thôi.”
Từ Tịnh Thành hiểu ra ngay, bảo sao Lý Tây Kiều chẳng có tiền mua thuốc ức chế nhưng vẫn không chết đói, thì ra có người bao cơm.
Giải xong một phần đề, Từ Tịnh Thành buông bút xuống, thấy cổ mỏi nhừ, định nghỉ ngơi một lúc.
Cậu nhìn người trước mặt đang gặm sandwich hỏi: “Nhà Dư Hành làm nghề gì?”
“Cậu chắc cũng hiểu rõ cậu ấy mà? Tôi phải làm gì để Dư Hành có cái nhìn khác về tôi?”
Lý Tây Kiều nghe vậy, lập tức cười nhạt đầy mỉa mai: “Ha! Hóa ra mày vẫn còn giả vờ, còn mạnh miệng bảo không thích Dư Hành, giờ lại bắt đầu rồi!”
“… Cậu hiểu nhầm rồi.” Từ Tịnh Thành ngẩng lên nhìn.
“Tôi trước kia từng làm rất nhiều chuyện không phải, nên giờ muốn bù đắp hoặc xin lỗi cậu ấy.”
Còn về chuyện tỏ tình, ngày thường cậu cũng không trò chuyện gì với người trong lớp nên chẳng mấy đã quên béng.
Từ khu giảng dạy đi ra, Từ Tịnh Thành lấy tay che nắng, khẽ nói: “A… nóng quá.”
Cậu ngẩng nhìn mặt trời, mà bị chói đến không mở nổi mắt, con ngươi nóng rát, đành cúi đầu lấy tay che trán.
Nghĩ tới chuyện canteen với khu ăn vặt đông nghịt người, Từ Tịnh Thành chẳng còn tí khẩu vị nào.
Cậu bật điện thoại xem giờ: “Thôi mua đại gì ăn rồi lên thư viện vậy. Chiều còn hai tiết tự học không có giáo viên, chắc trốn cũng chẳng sao…”
Như vậy là có tận bốn tiếng tự do. Cậu đã nắm rõ nhịp sống của cái lớp toàn học sinh cá biệt, nói chung khá thoải mái.
Từ Tịnh Thành đứng dưới ánh nắng, mặc chiếc sơ mi trắng, dùng tay che ánh mặt trời, nhưng nắng vẫn len qua kẽ ngón tay chiếu lên khuôn mặt cậu.
Cậu đứng đó một lúc, như đang suy nghĩ, rồi rất nhanh rời đi, chỉ để lại một bóng dáng trắng trẻo, cao gầy.
Nguyên cả đám đều nhìn thấy, nhưng vì Dư Hành cũng có mặt, chẳng ai dám hé miệng, sợ chọc vào vận xui.
Lý Tây Kiều nhìn theo hướng Từ Tịnh Thành rời đi, cắn răng nói: “Tụi mày đi ăn đi, tao có chút việc.”
“Ê! Ăn xong rồi hãy đi mà, bọn tao định ăn bít-tết đó!”
Buổi sáng chưa ăn gì, thật ra Lý Tây Kiều giờ cũng đang đói lắm, cậu ta gượng cười nói: “Chúng mày cứ đi đi, tao không đói.”
Cậu ta chạy tới đây, mồ hôi đầm đìa, cởi phăng áo khoác đồng phục, ngồi phịch xuống đối diện.
Từ Tịnh Thành đang làm bài mà buồn ngủ đến díp mắt, bị tiếng động làm giật mình, ngẩng lên nhìn, lại là cậu ta.
Tuy rất quen mặt, nhưng Từ Tịnh Thành chẳng biết gì về người này, chỉ biết là đàn em đi theo Dư Hành.
Nên cậu hỏi thẳng: “Cậu tên gì?”
Lý Tây Kiều tưởng mình nghe lầm: “Hả? Anh trai à, mày đùa tao đấy hả? Hồi cấp 1 tụi mình còn học cùng lớp mà, giờ lên lớp 12 rồi…”
Từ Tịnh Thành đặt bút xuống, chẳng muốn nghe cậu ta lải nhải: “Hệ thống, người này tên gì?”
Hệ thống: [Nhân vật cốt truyện: Lý Tây Kiều.]
Từ Tịnh Thành nhìn lại phía đối diện, trên đầu cậu ta hiện lên ba chữ to.
“… Nhớ ra rồi.” Từ Tịnh Thành nói.
Lý Tây Kiều vừa định mở miệng thì bụng réo lên một tiếng.
Cả hai im bặt.
Thấy Lý Tây Kiều lúng túng, Từ Tịnh Thành đoán chắc cậu ta cố ý đến trả thuốc ức chế nên chưa đi ăn trưa.
Cậu lấy trong cặp ra cái sandwich, đẩy tới: “Ăn đi.”
Lý Tây Kiều nghiêng đầu tránh: “Cho tao làm gì, mày mua thì mày tự ăn đi.”
“Tôi phải làm bài.”
“Bộ mày dùng miệng viết à?”
“Ăn.” Từ Tịnh Thành chỉ nói một chữ.
Lý Tây Kiều nuốt nước bọt, hết dám từ chối, cầm sandwich xé ra ăn.
Từ Tịnh Thành vuốt phẳng tờ giấy nháp, ngón tay dính chút mực, nhưng không để ý, tiếp tục giải đề toán: “Hôm nay cậu lại không đi cùng Dư Hành à?”
Lý Tây Kiều ậm ừ một tiếng.
Từ Tịnh Thành vốn không cố ý quan sát thói quen người khác, chỉ là Dư Hành mỗi ngày đi đâu cũng kéo theo đám người, khó mà không chú ý.
“Dư Hành đối xử với các cậu tốt lắm à?” Nếu không thì sao cứ bám theo như vậy.
Lý Tây Kiều vừa nhai sandwich vừa líu ríu đáp: “Tốt mà, hay đãi tụi này ăn. Có điều cậu ấy ít nói kinh khủng, toàn không thèm đáp lại.”
Nói tới đây, Lý Tây Kiều bỗng thấy mũi cay cay, cậu ta cố nén xuống, giả vờ không có chuyện gì: “Người ta là thiếu gia nhà giàu mà, hơi lập dị cũng thường thôi.”
Từ Tịnh Thành hiểu ra ngay, bảo sao Lý Tây Kiều chẳng có tiền mua thuốc ức chế nhưng vẫn không chết đói, thì ra có người bao cơm.
Giải xong một phần đề, Từ Tịnh Thành buông bút xuống, thấy cổ mỏi nhừ, định nghỉ ngơi một lúc.
Cậu nhìn người trước mặt đang gặm sandwich hỏi: “Nhà Dư Hành làm nghề gì?”
“Cậu chắc cũng hiểu rõ cậu ấy mà? Tôi phải làm gì để Dư Hành có cái nhìn khác về tôi?”
Lý Tây Kiều nghe vậy, lập tức cười nhạt đầy mỉa mai: “Ha! Hóa ra mày vẫn còn giả vờ, còn mạnh miệng bảo không thích Dư Hành, giờ lại bắt đầu rồi!”
“… Cậu hiểu nhầm rồi.” Từ Tịnh Thành ngẩng lên nhìn.
“Tôi trước kia từng làm rất nhiều chuyện không phải, nên giờ muốn bù đắp hoặc xin lỗi cậu ấy.”
10
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
